Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Thấy Tôn Húc vừa gặp Dương Thanh đã quỳ xuống, vẻ mặt của Tôn Chí Kiều bỗng nhiên đông cứng lại, cực kỳ kinh ngạc.

Hạ Hà cũng ngây ra như phỗng, tuy cô ta không biết thân phận của Tôn Húc nhưng từ lời nói của ông ta cũng đoán được thân phận của đối phương không tầm thường.

Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tôn Húc nói: "Tôi gọi điện thoại cho ông ngay lập tức là muốn ông có thể xử lý tốt việc này, nhưng bây giờ tôi đã xử lý xong rồi ông còn đến làm gì nữa?"

Tôn Húc tát vào mặt mình, cắn răng nói: "Cậu Thanh, tôi đáng chết, tôi đã không xử lý việc này trước cậu, là lỗi của tôi".

Tôn Côn ăn trên ngồi trước trong mắt cô ta lúc này đang quỳ dưới chân Dương Thanh thì cũng thôi đi, ấy vậy mà ông ta còn tự tát vào mặt mình nữa chứ.

"Ông muốn giải quyết việc này chỉ bằng một cái tát thôi à?"

Dương Thanh cười lạnh hỏi.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Tôn Húc không nói nhiều lại giơ tay tát lên mặt ba cái liên tiếp.

Rõ ràng là tát rất mạnh, sau ba cái tát liên tiếp hai gò má của ông ta đã sưng vù.

"Cậu Thanh, tôi biết bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Chỉ cần cậu đồng ý tha cho cháu gái tôi, cậu muốn gì tôi cũng chịu".

Tôn Húc nói.

Hành đờ. Vì Tôn Chí Kiều mà Tôn Húc không chỉ quỳ xuống cầu xin anh, mà còn tự tát vào mặt mình. Thậm chí còn không tiếc bất kỳ điều kiện gì để Dương Thanh bỏ qua cho cô ta.

Xem ra người phụ nữ này rất quan trọng với ông ta.

Bằng không Tôn Húc sẽ không làm đến mức này.

"Bác à, bác mau đứng lên. Sao bác có thể quỳ trước thằng nhóc này? Lại còn tự tát nữa chứ?"

Lúc này Tôn Chí Kiều mới hoàn hồn, vội vã đi tới kéo Tôn Húc đứng lên.

"Câm miệng!"

Tôn Húc giận dữ quát lên: "Còn không quỳ xuống xin lỗi cậu Thanh, xin cậu ấy tha mạng nhanh lên?"

Đến lúc này Tôn Chí Kiều mới giật mình tỉnh lại.

Dương Thanh đúng là có lai lịch không tầm thường, bằng không sao có thể khiến Tôn Húc làm như vậy?

Nhưng trong mắt cô ta Dương Thanh vẫn chỉ là bạn trai của Hạ Hà, một gã trai thấp kém tầm thường.

Nếu Dương Thanh đúng là một người có vai vế gì đó thì tại sao Hạ Hà không hot?

Cô ta nhất thời không chấp nhận được sự thật Dương Thanh là ông lớn nào đấy, vẻ mặt rất không cam lòng.

"Quỳ xuống!"

Tôn Húc giận dữ quát lên lần nữa.

Nếu không phải ông ta đang quỳ thì ông ta đã đè cổ bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi từ nãy giờ rồi.

Tôn Chí Kiều cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng. Từ trước tới nay cô ta chưa từng quỳ với ai bao giờ.

Nhất thời trong lòng cô ta tràn đầy nhục nhã và không cam lòng, hai mắt mang theo lửa giận nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh khinh thường nhìn Tôn Chí Kiều sau đó nhìn Tôn Húc cười ha ha nói: "Xem ra đứa cháu gái này của ông rất hận tôi đấy!"

"Để tôi nói này, không cần quỳ đâu, dù cô ta có quỳ xuống xin tha thì cũng không phải thật lòng".

"Nếu tôi đoán không sai có lẽ cô ta đang nghĩ cách trả thù tôi đấy?"

Dưiều đã lên tiếng: "Thằng nhóc, mày đừng tưởng mày nắm được thóp của bác tao thì muốn làm gì cũng được".

"Tao nói cho mày biết, một ngày nào đó tao sẽ khiến mày hối hận vì chuyện hôm nay".

Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ, đã đến lúc này rồi mà Tôn Chí Kiều vẫn dám uy hiếp anh, nhất thời sa sầm mặt mũi.

Sắc mặt Tôn Húc cũng xanh mét, ông ta không suy nghĩ gì nữa, đứng bật dậy.

"Bốp!" . Truyện Sắc

Ông ta tát một cái thật mạnh vào mặt Tôn Chí Kiều, giận dữ hét lên: "Quỳ xuống! Xin lỗi!"

Tôn Chí Kiều bị đánh lùi về sau vài bước, trên mặt hiện lên dấu tay sưng đỏ, khóe miệng còn vương tơ máu.

Cô ta sững sờ, tuy Tôn Húc không phải là bố cô ta nhưng đối xử với cô ta cực kỳ tốt.

Cô ta lớn từng này mà chưa từng bị Tôn Húc mắng một câu chứ đừng nói chi là bị đánh.

Thế mà hôm nay cô ta lại bị tát một bai, đã vậy lại còn đánh thẳng tay nữa chứ.

"Bác, bác đánh cháu?"

Tôn Chí Kiều run rẩy nói.

"Đồ khốn nạn! Tao bảo mày quỳ xuống xin lỗi, mày điếc à?"

Tôn Húc giận dữ hét: "Nếu không phải nể mặt bố mày chết vì tao, thì chỉ riêng việc mày dám đụng tới bạn của cậu Thanh thôi cũng đủ khiến tao xử mày tội chết rồi!"

"Nhân lúc tao còn chưa nổi nóng lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu Thanh ngay".

"Nếu không mày đừng mong sống hết ngày hôm nay".

Giọng nói của Tôn Húc ngập tràn uy hiếp.

Tôn Chí Kiều không khỏi run người, hoảng sợ không thôi.

Tôn Húc rất yêu thương cô ta nhưng ông ta không bao giờ nói đùa. Câu nói cuối lúc nãy của ông đã khẳng định nếu cô ta không quỳ xuống xin lỗi nhận sai thì ông ta sẽ tự tay giết cô ta.

"Phịch!"

Tôn Chí Kiều cũng không dám đôi co nữa. Dù trong lòng không phục nhưng vẫn quỳ xuống.

Cô ta giận dữ nói: "Anh Thanh, xin lỗi. Tôi sai rồi, tôi không nên đụng đến người phụ nữ của anh, xin anh rộng lượng bỏ qua cho tôi!"

Tuy cô ta đang xin lỗi nhưng thái độ rất phách lối, không hề có thành ý.

Dương Thanh cũng không để ý đến lời xin lỗi của người đàn bà này. Việc khiến anh thấy sợ chính là nếu không phải Hạ Hà quen biết anh thì bây giờ Hạ Hà đã bị người đàn bà này chà đạp rồi.

Ghê tởm nhất chính là cô ta lại còn dám uy hiếp anh.

Dương Thanh không thèm nhìn Tôn Chí Kiều, chỉ nhìn Tôn Húc nói: "Tôi muốn mạng của người phụ nữ này, ông tính tự mình ra tay hay để tôi đích thân xử lý?"

Tôn Húc nghe vậy hai chân mềm nhũn, lại quỳ xuống lần nữa.

"Không chỉ có vậy, tôi còn sẽ miễn phí lăng xê cô và sử dụng tất cả tài nguyên giải trí của mình để xây dựng cô thành một siêu sao thế giới".

Tôn Chí Kiều thấy Dương Thanh không nói lời nào thì vội quay sang cầu xin Hạ Hà.

Hạ Hà vẫn còn đang ngây người, khi Tôn Chí Kiều cầu xin thì cô ta mới tỉnh táo lại.

Cô tớm, nhưng không ngờ lại ghê gớm đến mức này, ngay chủ gia tộc họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng sợ anh.

Hạ Hà không biết Dương Thanh nói muốn giết Tôn Chí Kiều là nói đùa hay nói thật.

Lúc này trong lòng cô ta rất thấp thỏm lo âu, trên mặt hơi do dự.

Dù sao Dương Thanh cũng là tới cứu mình, nếu bây giờ mình lại ra mặt khuyên Dương Thanh bỏ qua cho Tôn Chí Kiều liệu có không nể mặt anh không?

Hơn nữa nếu không phải Dương Thanh tới cứu cô ta kịp lúc, sợ là bây giờ cô ta đã bị Tôn Chí Kiều chà đạp rồi.

Dương Thanh đương nhiên biết Hạ Hà là người rất hiền lành, không đợi Hạ Hà chủ động lên tiếng anh đã nói trước: "Có phải cô muốn tôi tha mạng cho cô ta không?"

Hạ Hà không dám nhìn thẳng Dương Thanh chỉ yếu ớt gật đầu, không nói tiếng nào.

Dương Thanh thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hạ Hà, cô phải biết nếu bỏ qua cho loại người không có giới hạn thế này thì rất có thể bọn họ sẽ lại hại cô lần nữa".

"Lần này, là tôi chạy tới kịp. Nếu còn có lần sau thì sao? Chẳng lẽ lần nào tôi cũng kịp thời chạy tới cứu cô sao?"

"Ngoài ra, cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu hôm nay tôi không làm gì được nhà họ Tôn thì chuyện gì sẽ xảy ra khi đến đây cứu cô?"

Mấy câu nói của Dương Thanh khiến trong lòng Hạ Hà ngập tràn hổ thẹn.

Nhưng bởi vì cô ta mà hại chết Tôn Chí Kiều, đúng là cô ta không làm được.

"Dương Thanh, xin lỗi!"

Qua một lúc, Hạ Hà bỗng lên tiếng, trong giọng nói ngập tràn cảm giác áy náy.

Dương Thanh đã đoán được Hạ Hà sẽ làm như vậy.

Anh cũng không thật sự muốn giết chết Tôn Chí Kiều trước mặt Hạ Hà mà chỉ muốn thông qua chuyện này khiến Hạ Hà tỉnh ngộ.

"Được, nể mặt cô tôi sẽ tha cho cô ta một con đường sống".

Dương Thanh bỗng lên tiếng, sau đó nhìn Tôn Chí Kiều lạnh lùng nói: "Tội chết có thể tha nhưng tội sống thì khó thoát!"

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui