Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế


Lục Vĩnh Hi được Trần Miên Đông dẫn đến đại sảnh bên ngoài đăng ký chính thức gia nhập đội, bảng tên được khắc ngay chỉ sau vài phút chờ đợi.

Lục Vĩnh Hi nhìn bảng tên trên túi áo trước ngực nhẹ mỉm cười, nhỏ giọng nói cảm ơn với nhân viên công tác nọ.

Cô gái bị nụ cười của cậu mê hoặc trong nháy mắt cũng mỉm cười một cách ngây ngốc theo.
Trần Miên Đông chau mày nhanh chóng kéo cậu rời đi.
Lục Vĩnh Hi chỉ nhẹ nghiêng người mà né tránh, cậu không biết anh ta phát điên vì cái gì nữa.
Trần Miên Đông ngại ngùng sờ sờ mũi, cố tìm chủ đề bắt chuyện với cậu.
“Ngày mai có nhiệm vụ giải cứu người còn sống sót tại trường đại học A, cậu có gì cần biết không?”
“Bao nhiêu người vậy?”
Trần Miên Đông ráng mò tìm trong kí ức của mình thông tin về ngôi trường này một chút mới trả lời cậu: “Không xác định được nhưng từ thiết bị liên hệ cứu hộ đặc biệt của trường và những gì tôi loáng thoáng nhớ được thì sinh viên trường vào khoảng thời gian này tầm hơn 5000 người, người phát thông báo cứu hộ lại chỉ được khoảng 80 người, còn lại không biết đã biến thành xác sống hết hay là không tìm được cách nào liên lạc được nữa.”
“Được, tôi đã biết, anh về trước nghỉ ngơi đi, tôi muốn tự mình đi dạo quanh căn cứ một lát.”
Đại úy Trần mím môi, muốn nói lại thôi, anh lấy ra trong túi một gói bánh vụn nhỏ đưa cho cậu, thở dài nói: “Đi cẩn thận nhé! Cậu chưa ăn gì, xé gói này ăn lót bụng đi.”

“À quên, trước 18 giờ trở về khu vực của đội mình, tôi sẽ giới thiệu cậu cho đám cấp dưới vừa ra ngoài làm nhiệm vụ của tôi trong hôm nay luôn.”
Lục Vĩnh Hi cười nhẹ gật gật đầu rồi nói một tiếng tạm biệt với anh, tự mình đi xem những khu vực gần khu nhà của đội bọn họ.

Cậu nhìn Đại úy Trần tủi thân rời đi mà chẳng nói lên được lời nào, chỉ nở một nụ cười nhạt nhào, đôi mắt đượm buồn nhìn những đoàn xe đang ra ra vào vào căn cứ.
Cậu là một omega dù trái tim có cứng rắn đến đâu bản năng vẫn có thể dễ dàng cảm nhận tình cảm của một người dành cho mình, dù chỉ là cảm mến thoáng qua hay thật sự thích đi chăng nữa thì đối tượng cũng không nên là cậu.

Lục Vĩnh Hi cậu không thuộc về thế giới này, cậu là một kẻ ngoại lai, một vị khách qua đường, chỉ có thể tiếp xúc nhưng không thể nán lại.
Đến khi giải quyết xong Lục Thanh, giúp người ở đây giảm bớt một ít nguy hiểm, uy hiếp từ đám sinh vật tràn lan ngoài kia, cậu sẽ rời đi cùng người thân duy nhất của cậu.
001 chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa ở thế giới trước của mình, nó sẽ tìm được nơi tốt đẹp ít ỏi còn sót lại trên thế giới sắp đi vào tận diệt này, để cậu được sống, được nghỉ ngơi, được làm điều mình thích.
Đang mãi nghĩ ngợi về tương lai Nguyên soái Lục bất giác đã đi ra phía sau của dãy nhà, không biết có nên nói là may mắn hay xui xẻo, cậu lại gặp Lục Thanh đang ở đây cùng với một người đàn ông… làm tình.
“Đội trưởng…anh nhẹ lại một chút ah…aa”
001 như vị phụ huynh già cứng nhắc nói: “Chủ nhân đừng nghe mấy âm thanh này, ngài cần rời đi ngay hoặc tôi sẽ giết bọn họ.”
Lục Vĩnh Hi nhướng mày nhẹ vỗ vỗ lên võ kiếm treo bên hông: “Ta không quan tâm đến thứ thanh âm ấy, chuyện giết cậu ta chưa vội, tinh thần lực của ta chưa khôi phục đến mức có thể khiến Lục Thanh tự nguyện cắt đứt khế ước với không gian của Lục Ngạn.

Ngoan, phải đợi.”
“Đã hiểu thưa ngài, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
Lục Vĩnh Hi liếc nhìn lại khuôn mặt của Lục Thanh một cái mới quay lưng rời đi.
Cậu ta lộ chuyện không gian của chính mình quá sớm, ngày một ngày hai không sao nhưng đến lúc lương thực trở nên thiếu thốn hơn thì sẽ hiểu rõ, bản thân là ngu ngốc hay khôn ngoan.
Có khi cậu chẳng cần ra tay, cậu ta đã không thể làm nên trò trống gì, được sống thoải mái như ở tuyến thế giới thứ hai sau khi Lục Ngạn chết cậu chưa xuyên đến lại càng không.

Chẳng lí nào một kẻ không tài năng, không thông minh có thể biến mình thành vai chính được.

Chỉ có những kẻ tự mang ảo tượng quá nặng vào bản thân mới nghĩ mình có thể sống tiêu diêu tự tại khi kẻ khác đang vật vã nơi hố sâu của sự tận diệt.


Người qua đường chung quy vẫn là người qua đường mà thôi.
Bóng lưng cậu trai ấy như tự tại hơn mấy phần, vạt áo gió nhẹ bay như chính tâm hồn của chính cậu giờ phút này.

Khát vọng về một cuộc sống tự do cháy bỏng đến mức bầu trời âm u kia cũng chẳng thể che lấp hoàn toàn những tia nắng ít ỏi nơi cuối đường chân trời.
Lục Thanh còn mãi đắc ý sau khi chiếm đoạt bàn tay vàng của anh họ, một bước leo thẳng lên vị trí bên gối của đội trưởng tiểu đội mạnh thứ hai ở mạt thế.

Cậu ta hoàn toàn chưa nhận thức được những gì mình làm ngu ngốc và rẻ mạt đến nhường nào.
Lục Thanh ban đầu không hề nhắm đến vị trí hiện tại, cái cậu ta muốn là được người mạnh nhất che chở bảo bọc nhưng người ấy quá mức đáng sợ.

Vào ngày đầu tiên khi mạt thế vừa giáng xuống nơi này Lục Thanh suýt chút nữa đã bị một viên đạn của hắn tiễn đi gặp ông bà.
Cố Viễn Quân lạnh lùng, kỉ luật đến cực điểm, thấy trên chân cậu ta có vết cắn đã biết bản thân nên giải quyết đối tượng này.

Mũi súng nhắm thẳng vào giữa mi tâm cậu ta nhưng không biết sao trong một cái chớp mắt thoáng qua vết cắn ấy đã biến mất một cách kì lạ.

Thiếu tá buông súng để cậu ta lên xe của đoàn cứu viện.
Sự sắc bén, hững hờ trong đôi mắt nâu nhạt kia như thể bản thân hắn không đặt bất cứ thứ gì vào mắt.


Chỉ có một thứ mang tên nghĩa vụ mới khiến đôi mắt ấy xao động.

Chữ tình muốn xây lên trong mắt người này quá khó, cậu ta chỉ đành buông tha cho suy nghĩ leo lên đối tượng mạnh nhất ban đầu của mình.
Tác giả có lời muốn nói.
Bộ này là điềm văn ý nên thật ra là nhẹ nhàng lắm, không drama máu chó cũng không có mấy tình tiết nhân vật phụ như Lục Thanh có thể từ một kẻ yếu ớt vô năng có thể trở thành phản diện mạnh mẽ chống lại vai chính.

Phản diện của bộ này Chồn viết chính là bối cảnh mạt thế mà thôi.

Truyện sẽ rất ngọt nhưng sẽ như bộ Vừa thoát khỏi game...!của Chồn ý vừa vui vừa buồn, đơn giản vì nó là mạt thế...!là vậy đó.

Hi vọng mọi người sẽ thích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận