Cố Viễn Quân đưa cậu trở về phòng đắp chăn cho Lục Vĩnh Hi cẩn thận mới ngồi một bên giường nắm tay cậu liên tục truyền dị năng của mình vào.
Đến khi cơ thể cậu không còn thiếu năng lượng nữa, hắn mới nhẹ mở cửa rời đi.
Chắc hẳn ngoài kia ồn ào lắm.
“Cố Viễn Quân, đến phòng làm việc của ta.”
“Vâng, thưa đại tá.”
Bóng lưng hắn dần mờ đi trong bão tuyết, trời lạnh đi, lòng người cũng lạnh.
Cổ Bắc Mục nghe được những âm thanh chất vấn trong bộ đàm, hàng mày ông càng ngày càng nhíu chặt.
Tiếng gõ cửa có quy luật vừa vang lên, ông đã lạnh giọng nói với người ở bên ngoài.
“Vào đi.”
Cố Viễn Quân cúi người thực hiện đúng lễ nghĩa, nhưng chưa kịp để hắn cất lời, ông ấy đã giả vờ lớn giọng nói: “Sao con lại giấu mọi người chuyện mình có dị năng chữa trị mạnh mẽ như vậy hả? Là một quân nhân trách nhiệm của con là bảo vệ tất cả mọi người không nhớ sao? Thật khiến người thất vọng mà” (4)
“Thưa ngài, tôi nhớ.”
“Vậy sao con còn...
“Đại tá, cho tôi xin phép được cắt ngang cuộc trò chuyện này một chút” Phó Hoài Chu từ bên ngoài đi vào nghiêm túc tuyên bố: “Tôi tạo ra kháng thể ngăn
chặn sự phát triển của virut khi bị cắn từ máu thiếu tá rồi”
Cố Bắc Mục nghe vậy liền vui vẻ đứng dậy đi đến vỗ vỗ vai Phó Hoài Chu liên tục khen ngợi ba chữ tốt, bộ đàm sớm được ngắt kết nối kể từ khi Phó Hoài Chu bước vào cửa, người ở đầu dây bên kia cũng chỉ nghe được đến đoạn ông chất vấn Cố Viễn Quân mà thôi.
Rất nhanh sau đó loa phát thanh của căn cứ đã thông báo tin tức kháng thể ra đời, mỗi người trong căn cứ chỉ cần có đủ điểm cống hiến sẽ được giữ một ống tiêm khẩn cấp bên người.
Ngoài ra còn lời động viên đến từ trưởng căn cứ gửi đến tất cả mọi người, dặn họ ráng ở yên trong nhà vài ngày, bão tuyết đột ngột đến kia sẽ nhanh qua đi thôi.
Cố Viễn Quân một mình trở về nơi ở của mình.
Đôi mắt hắn tựa như một mặt hồ tĩnh lặng không có lấy một gợn sóng.
Ban nãy cha hắn đã làm gì thế?
[Cậu có thể đi rồi.
Chính là cậu có thể đi rồi, hết nhiệm vụ ở đây rồi.
Cổ Viễn Quân sao lại không hiểu hành động của ông ấy, dù có không quan tâm nhưng vẫn hiểu, vẫn biết.
Cha của hắn có thể nhận đủ lời ca ngợi từ người khác, riêng hắn đây làm tất cả chỉ để nhận lại toàn lời mắng chửi.
“Ha, lạnh quá!”
Hắn biết lạnh là như thế nào rồi.
Sớm đã nhũ lòng cứ lờ đi nhưng vẫn luôn hi vọng người ấy thật lòng để tâm đến hắn, thế mà kết quả vẫn là như vậy.
Quá khứ là vậy, tương lai vẫn là thế, tâm hắn nên sớm lặng rồi mới phải.
“Tít, tít”
Đôi mắt Cố Viễn Quân lóe lên một chút nghi hoặc, hắn nhấn xem tin nhắn được gửi qua thiết bị truyền tin đặc biệt quân đội được phát vào ngày hôm qua.
“Tôi tỉnh rồi ạ!”
“Xin lỗi, lại phiền ngài nữa rồi.”
“Cảm ơn thiếu tá nhiều lắm.”
“Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý tới tình trạng cơ thể của mình hơn.
“Tôi thấy trời đổ tuyết lớn lắm, ngài chú ý an toàn nhé ạ!”
Tin nhắn từ thiết bị liên lạc 2504.
Là cậu ấy.
Trong con người nhạt màu của Cố Viễn Quân hiện lên chút ánh sáng, hắn cứ đứng lặng ở đó ngắm nhìn những dòng tin nhắn ấy ít lâu, trời lạnh đến mức làn da bên ngoài bị cái rét mài đến đỏ bừng.
Khi tay chân hắn trở nên tê cứng hết cả, hắn mới chậm rãi gửi một tin nhắn phản hồi lại cho người nọ.
“Cảm ơn em”
Dù bước vào cuộc đời tôi vào những ngày tận thế đen tối nhất vẫn có thể ấm áp, tươi sáng đến vậy.
Hắn di chuyển đôi chân cứng đờ vì cái lạnh, không còn phiền não về điều gì nữa.
Về thôi, không ai cần hắn, hắn sẽ tự tìm người cần mình.
Có một cậu bạn nhỏ rất cần dị năng của hắn.
Cả căn cứ bàn tán xôn xao về kháng thể mới, ai cũng muốn nhanh chóng tích đủ điểm cống hiến để đổi một mũi đem theo phòng thân.
Việc phản đối Cố Viễn Quân tiếp tục giữ quyền quản lý căn cứ cũng tạm lắng xuống, bên trong họ vẫn chỉ trích hắn giấu nhẹm dị năng của mình không chịu giúp đỡ mọi người sớm hơn, bên ngoài vì nhận được chút ít lợi từ kháng thể nên vẫn tạm cho qua vấn đề phản đối hắn.
Lục Vĩnh Hi sau một ngày tịnh dưỡng trên giường cuối cùng cũng bước chân ra bên ngoài xem xét tình hình của căn cứ.
Cậu nhìn thông báo được căn cứ gửi đến qua vòng tay, liền đoán ra được khi cậu nhắm mắt nghỉ ngơi sau đó căn cứ đã xảy ra những gì.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng trời lại lạnh đến đông cứng cả người, Cố Viễn Quân từ đâu xuất hiện còn mang theo một chiếc áo gió dày khoác lên người cậu.
“Căn cứ bỏ lệnh chúng ta phải mặc quân phục suốt rồi, trời lạnh em cứ mặc cho ấm vào.”
“Chào thiếu tá.” Lục Vĩnh Hi tinh thần vừa ổn định sau khi cạn kiệt dị năng không phản ứng kịp khi người này đến gần.
Cậu quay người không để ý tới cách đối phương nói chuyện với mình, chỉ nhớ tới câu chào hỏi bắt buộc mỗi khi gặp mặt cấp trên, tay bất giác giữ chặt lại chiếc áo gió trên vai không để nó rơi xuống.
Khi nhìn thấy thiếu tá khoác lên người bộ đồ thường như bao người khác, đôi mắt nâu hơi rũ xuống tựa như bao nỗi niềm sầu bị trĩu nặng trên nó, không biết sao cậu đột nhiên thấy người nọ gần gũi hơn với cuộc sống này rồi.
“Ngạc nhiên lắm à?”
Lục Vĩnh Hi nghiêm túc đứng sóng vai bên cạnh hắn trả lời: “Không ạ!” Cậu nhẹ cười cười, “Chỉ là có chút lạ khi thấy ngài mặc đồ thường mà thôi.”
“Ừm, tôi cũng chỉ là một người bình thường, em cũng vậy”
Lục Cảnh Hi giờ đây mới chú ý đến cách xưng hô của hắn với mình, cậu chỉ tay vào bản thân hỏi lại: “Ngài đang nói tôi ư?”
“Ở đây chỉ có hai người.”
Ý thiếu tá rõ ràng, không lẽ hắn lại rảnh rỗi nói chuyện với không khí à? Có khi nào hắn đang thầm cười cậu không? Lục nguyên soái cảm thấy hôm nay có lẽ là một ngày bất ổn.
Tác giả có lời muốn nói.
Từ chương này đổi xưng hô của thiếu tá dành cho Vĩnh Hi nha.
(Tôi-em)
Thiếu tá được mở công tắc rồi, không muốn để ý đến sắc mặt người khác nữa.
Hắn chỉ sống để theo đuổi ánh sáng trong tim thôi.