Giết địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm
Diệp Huyền Tần nổi giận đùng đùng
Thân hình anh nhoáng lên một cái, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt một tên tiểu bối trẻ tuổi nhà họ Diệp, tát cho cậu ta một cái tát.
Người tiểu bối trẻ tuổi ấy bay ra ngoài, va vào tường ngã xuống đất, nôn ra ngụm máu tươi.
Sau đó cũng không có động tĩnh gì, không biết còn sống hay đã chết.
Diệp Huyền Tần: "Aizz, người nhà họ Diệp này trí nhớ thật sự không tốt." "Tôi đã cảnh cáo mấy lần rồi.
Ai dám xúc phạm vợ tôi, tôi sẽ chém không tha." "Xem ra cảnh cáo cũng vô dụng.
Không hành động thực tế một chút, thì các người xem lời tôi nói như đánh rắm thôi? "
Người nhà họ Diệp lập tức im lặng, sắc mặt trắng nhợt.
Nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, anh hẳn là sẽ đem tên tiểu bối của nhà họ Diệp kia đánh chết.
Giết hại đồng môn, đó là đại nghịch bất đạo! "Lam Khiết, chúng ta đi thôi.” Diệp Huyền Tần lôi kéo Từ Lam Khiết chuẩn bị rời đi.
Thượng Quan Hành Ngữ cười lạnh một tiếng: "Đứng lại." "Tôi là hoàng thất của gia tộc Thượng Quan, thiêng liêng bất khả xâm phạm, vừa rồi anh vũ nhục gia tộc Thượng Quan tôi, anh nghĩ anh có thể sống sót?" "Thật không dám giấu diểm, khi nãy ở cửa lớn tôi đã hạ cổ độc.
Anh vừa vào tới đã bị trúng cổ độc của tôi." "Loại cổ này chỉ có gia tộc Thượng Quan của tôi mới có thể giải được.
Bây giờ, tôi muốn các người móc mắt nhận lỗi với gia tộc Thượng Quan của tôi, nếu không thì cứ ngoan ngoãn chờ chết đi.”
Từ Lam Khiết có chút hoảng.
Nhưng Diệp Huyền Tần đã nhéo nhéo tay cô, trấn an cô đừng kích động.
Diệp Huyền Tần cũng cười nghiền ngẫm nói: "Nói thật không dám giấu diếm, trước đó tôi cũng đã hạ cổ trên ghế của gia chủ nhà họ Diệp." "Vốn là muốn cảnh cáo người nhà họ Diệp, nhưng không nghĩ đến anh lại ngồi ở ghế gia chủ và trúng cổ độc của tôi.
" "Hơn nữa loại cổ này trong thiên hạ này cũng chỉ có tôi mới giải được.
"Bây giờ hãy quỳ xuống xin lỗi tôi.
Nói không chừng tôi mềm lòng, tôi sẽ cứu anh!"
Ha ha!
Thượng Quan Hành Ngữ khinh thường cười lạnh: "Tôi từ nhỏ đã học cổ, ở phương diện dùng cổ tôi đã sớm đạt đến mức dày công tôi luyện." "Nếu như anh thật sự hạ cổ trên ghế, vì sao tôi lại không phát hiện ra được chứ?" "Thật là một trò đùa lớn...
"
Nhưng khi anh ta còn chưa nói xong, lại đột nhiên im bặt, sắc mặt tái bệch.
Sau đó mở miệng "phốc" nôn ra ngụm máu.
Cổ độc!
Anh ta thế mà thực sự bị trúng cổ độc!
Thượng Quan Hành Ngữ trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Trân bằng ánh mắt kinh hoàng.
Anh ta có thể ở trong tình huống mình hoàn toàn không hề phát hiện ra mà hạ cổ mình.
Điều này đủ để chứng minh rằng kỹ thuật dùng cổ của anh ta còn cao hơn mình.
Trước đó là mình đã đánh giá thấp anh ta.
Việc cấp thiết nhất là nhanh chóng trở về giải cổ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Anh ta nghiến răng một cái, lắc lư đứng lên: "Họ Diệp kia, anh cứ chờ đẩy cho tôi.” "Anh dám làm tổn thương dòng chính của gia tộc Thượng Quan, chính là khép vào tội khi quân.
“Anh sẽ phải chết, hơn nữa còn chết một cách thê thảm!"
Anh ta một bên vừa hộc máu một bên vừa nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Diệp Huyền Tần cũng lôi kéo Từ Lam Khiết rời đi.
Từ Lam Khiết run sợ trong lòng, nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Huyền Tần, anh...
bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Diệp Huyền Tần cười an ủi nói: “Yên tâm đi, Lam Khiết, chút bản lĩnh dùng cổ nhỏ này của anh ta, ở trong mắt anh căn bản là không đáng nhắc tới." "Chút nữa anh sẽ tự bào chế một liều thuốc cho mình, sẽ không có vấn đề gì đâu." "Tin tưởng vào y thuật của anh." Từ Lam Khiết vẫn còn rất lo lắng.
Diệp Huyền Tần đem Từ Lam Khiết đuổi về trụ sở mới của Tập đoàn Diệp Linh, rồi nhanh chóng tăng tốc đi đến công ty dược
Nhân Hòa.
Gia tộc Thượng Quan là vu cổ thế gia.
Cổ mà Thượng Quan Hành Ngữ hạ vẫn rất tinh vi cao thâm.
Diệp Huyền Tần đã mất ba tiếng đồng hồ mới nghiên cứu ra phương pháp giải cổ.
Thậm chí còn sử dụng mất hai gốc móng lưng rồng.
Sau khi giải cổ xong, Diệp Huyền Trân lại rơi vào trầm tư.
Thật không nghĩ đến Từ Lam Khiết đúng là có được thể chất bách độc bất xâm trăm năm khó gặp.
.