Chiến Thần Phong Vân


Mẹ nó, tôi không dám động tới Bạch Mẫu Đơn chẳng nhẽ còn không dám động cậu à?

Bạch Mẫu Đơn không nói nhảm nhiều, lắc mình vào màn đêm, thoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi.


Mấy người căng thẳng nhìn chằm chằm núi Phượng Hoàng không rời.


Chỉ cần thấy có vấn đề, bọn họ lập tức phải xông tới cứu Bạch Mẫu Đơn.


Đồng thời lệnh cho năm mươi nghìn binh lính vây quanh đây sẵn sàng tấn công.


May là mọi thứ đều có vẻ bình thường.


Không lâu sau, Bạch Mẫu Đơn đã quay lại.


“Đã điều tra rõ, đại bản doanh của địch nằm trong một hang động giữa sườn núi Phượng Hoàng.”

“Đây là lộ tuyến an toàn tôi thăm dò được.”

Cô đưa một tấm bản đồ vẽ tay cho Diệp Huyền Tần.



Diệp Huyền Tần nhìn thoáng qua rồi chuyển cho đội cảm tử Lang Vương: “Nhớ kỹ tuyến đường này, đặc biệt là mấy vị trí đội canh gác ngầm, phải cẩn thận tránh được.”

Đội cảm tử Lang Vương gật đầu.


Bạch Mẫu Đơn nói: “Đội ngũ này thật là đội ngũ ngu nhất em từng gặp đấy”

"Hai quan chỉ huy của bọn họ cùng nghỉ tại một trụ sở.
Hơn nữa tố chất tác chiến của tính bên đó quá kém cỏi, chẳng những không đề phòng gì cả mà còn ở trạm canh gác ngáy pho pho.
Em gần như chẳng phí chút công sức nào đã lên vào dô tường tận.”

Diệp Huyền Tâm nói "Đoán được!”

"Những năm gần đây bọn họ không ngừng quấy rầy biên cảnh của chúng ta, chúng ta lại không thể đánh trả.”

“Đại khái là bọn họ cho rằng chúng ta e sợ nên mới không dám đánh lại, đắc chí Lâu quá dẫn tới mất cảnh giác lại không tiến thủ.”

Nhưng thực tế và chúng ta khinh tường đánh trả bọn họ mà thôi.


Chẳng lẽ bị kiến cắn một cái còn phải đi tìm kiếm báo thù à?”

Đội cảm tử Lang Vương nhanh chóng ghi nhớ lộ tuyến trên bản đồ.


Diệp Huyền Tần nói: “Được rồi, đi thôi, tôi chờ tin tức tốt của mọi người.


Nếu có thể bắt được đầu lĩnh của bọn họ thì bắt, nếu không được thì giết sạch không tha.
An toàn làm trọng.”

Sói Hoang nghiêm túc nói: “Xin ngài yên tâm, tôi cam đoan bắt sống thủ lĩnh địch về cho ngài.”

Đội cảm tử Lang Vương theo Bạch Mẫu Đơn lẻn vào núi Phượng Hoàng, đi thẳng tới đại bản doanh của địch.


Diệp Huyền Tần đứng ở cửa thôn nhìn về núi Phượng Hoàng phía xa.


Một khi quân địch có gì bất thường Diệp Huyền Tần sẽ đích thân giết vào doanh địa địch.


Không phải anh lo cho đội cảm tử Lang Vương.


Với thực lực của đội cảm tử Lang ‘Vương mà nói, dù đao thật súng thật đánh trực diện quân địch cũng không tính là nguy hiểm.



Anh chỉ lo cho Bạch Mẫu Đơn.


Dù sao cô ấy chỉ am hiểu đánh lén, ám sát.


Nếu đấu trực diện thì cô không so được với đội cảm tử Lang Vương.


Mà có những chuyện càng lo lắng càng dễ xảy ra.


Nửa tiếng sau, trận doanh địch nhốn nháo lên, thậm chí còn có tiếng súng truyền tới.


Một tên địch gầm lên: “Đứng lại, các người là ai!”

Diệp Huyền Tần thở dài, nhấc chân đi về phía bọn họ.


Cuối cùng vẫn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.


Nhưng anh ta vừa bước hai bước lại nghe thấy một giọng nói xa lạ vang lên: “Tôi là tư lệnh Hilton, đi ra thăm dò địa hình thôi, không cần lo lắng.”

Bầu không khí khôi phục an tĩnh.


Diệp Huyền Tần cũng thở phào một hơi.



Không khó để biết, là đội cảm tử Lang Vương đã kiềm chế thủ lĩnh quân địch rồi.


Chỉ lát sau, Bạch Mẫu Đơn và đội cảm tử Lang Vương đã quay trở lại.


Đồng thời còn có hai người lạ mặt bị đội viên của Lang Vương áp giải tới.


Hai người này hẳn là thủ lĩnh quân địch, tư lệnh Hồ và tư lệnh Hilton.


Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nhìn hai người: “Lâu rồi không gặp.”

Tư lệnh Hồ và tư lệnh Hilton ngạo mạn cực kỳ, bình tính không sợ hãi, hoàn toàn không để Diệp Huyền Tân vào mắt.


“Cậu là ai? Hình như chúng ta chưa gặp bao giờ thì phải.
Nói chính xác hơn hẳn là cậu không có tư cách gặp chúng tôi.
Cậu có biết chúng tôi là ai không hả?




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui