Chiến Thần Phong Vân


“Hu hu, Diệp Huyền Tần, mau tới cứu em với, em… Em bị bắt cóc”

Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, em đang ở đâu?”

Thế nhưng không chờ Từ Lam Khiết trả lời, Thiên Hành kiện nhanh chóng đưa tay giật lấy điện thoại.

Từ Lam Khiết cố gắng hết lớn: “Trên đại lộ 405, mau tới cứu em với!”

Bây giờ hy vọng sống của cô vô cùng mãnh liệt.

Bởi vì bây giờ trên người có không chỉ có sinh mệnh của một mình cô mà còn là sinh mạng của bảo bối trong bụng cô Cũng không biết Diệp Huyền Tần có nghe thấy được địa điểm mà cô cố gắng hét lên ban nãy hay không?

Thiên Hành Kiện ném điện thoại của Từ Lam Khiết ra ngoài cửa xe, sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động của mình, gọi điện thoại cho Huyết Vương.
“Vô cùng thuận lợi, Diệp Huyền Tần đã bị tôi đưa về phía thủ đô.
“Lập tức hành động!”

Cái gì!

Từ Lam Khiết hoảng sợ ngẩng đầu, sợ hãi quay sang nhìn Thiên Hành Kiện.

Cậu ta vừa mới nói cậu ta đã thành công đưa Diệp Huyền Tẫn tới thủ đô sao?

Chuyện này… Chuyện này đơn giản là một cái bẫy, cậu ta cố ý dụ Diệp Huyền Tẫn tới đây!

Diệp Huyền Tẫn đang gặp nguy hiểm!

Thế nhưng điện thoại của cô đã bị anh ta ném ra ngoài cửa xe, cô cùng không có cách nào khác để cảnh báo cho Diệp Huyền Tần, không thể, cảm thấy bất lực.

Sự tuyệt vọng mạnh mẽ tấn công tới, trong lòng cô đang rất muốn chết.

Tại cứ điểm tạm thời của Lang Thương ở lối vào thủ đô.

Lang Thương, đại diện cho tài năng nghiên cứu khoa học cao nhất ở Đại Hạ, bất kì một món đồ vật hay tài liệu nào đều là cơ một của quốc gia.
Cứ theo việc cách mười bước có một trạm gác, rồi cách ba bước lại có một trạm gác thì ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.

Thần đẹp trai vội vàng đi vào trong căn cứ điểm của Lang Thương.

Thế nhưng thần đẹp trai này cũng không phải là thần đẹp trai thật sự, mà chính là Huyết Vương giả dạng.

Anh ta đi tới cửa, thế nhưng lại bị bảo vệ gọi lại: “Thần đẹp trai, xin hãy dừng bước.”

Huyết Vương dừng bước, vẻ mặt lộ vẻ không vui trừng mắt nhìn người bảo vệ: “Lang Thương do chính tay tôi đã sáng lập.
“Thế mà bây giờ ngay cả tư cách bước vào Lang Thương tôi cũng không có sao?”

Người bảo vệ cung kính lên tiếng: “Thần đẹp trai, ngài hiểu lầm ý tôi rồi.”

“Mới vừa rồi không phải ngài đã nhận được một cú điện thoại khẩn cấp sau đó nhanh chóng rời đi sao?”

“Thế sao bây giờ mới có một chút đã trở về rồi?”

Thần đẹp trai nói: “Bây giờ tôi đã xác thực được việc cuộc điện thoại vừa rồi là giả.”

“Tôi nghi ngờ có người muốn dụ tôi ra khỏi đây, dùng kế điệu hổ ly sơn để có thể thuận lợi ra tay với Lang Thương: “Các người phải tăng cường bảo vệ khu vực cửa ra vào cho tôi, tôi phải vào bên trong khoang thuyền để trấn thủ.
Chúng ta phải trong ứng ngoài hợp, tuyệt đối không thể để kẻ thủ được như ý.

Đượ!

c Vẻ mặt người bảo vệ trở nên nghiêm túc.

Xem như là “Thần đẹp trai” đã thuận lợi tiến vào bên trong nơi để đồ quý giá của Lang Thương.

Trên các kệ đựng hàng hóa trong căn phòng này đều được trang bị hộp bảo hiểm được chế tác đặc biệt.
Bên trong những chiếc hộp này đều đang chứa những món bảo vật quý giá nhất của Đại Hạ qua các thời kỳ.

Trong lòng Huyết Vương biết rất rõ giá trị của những món bảo vật này.
Nếu có thể mang ra ngoài đấu giá thì số tiền kiếm được dư sức mua được vị trí người đứng đầu đất nước này.

Thế nhưng Huyết Vương biết rõ nếu muốn đem tất cả những món bảo vật này ra ngoài thì không thực tế cho lắm, vì thế anh ta phải nằm chắc thời gian để tìm ra món đồ mà mình đang cần, chính là cỏ Long Đàm.

Anh ta nhanh chóng mở cái hộp bên cạnh ra, thế nhưng bên trong lại trống rỗng!

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Huyết Vương nhanh chóng mở những chiếc hộp khác Bên trong vẫn không có gì.

Cái thứ ba, thứ tư rồi tới thứ năm… Không nằm ngoài dự đoán, bên trong đều trống không!

Trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường.

Đây không phải là một cái bẫy chứ?

Ánh mắt anh ta bỗng nhiên nhìn thấy trên kệ hàng hóa đẳng sau có một thứ màu đen không bình thường.

Cái thứ màu đen kia, thật giống như… Bóng người!

Am!

Đầu óc Huyết Vương nhanh chóng nổ tung! ra.

Bên trong căn phòng này lại có một người khác.

Hơn nữa ban nãy khi anh ta lục soát đồ đạc cũng không hề đứng ra ngăn cản…

Nhất định là có mai phụ!

c Đây chắc chắn là một cái bẫy!

Anh ta đã trúng kết rồi!

Anh ta cũng không nói gì thêm, nhanh chóng xoay người muốn bỏ chạy!

Thế nhưng khi vừa đi được một hai bước, anh ta bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hai chân bủng rủng mất sức!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận