Chiến Thần Phong Vân


Trên cổ bọn họ chảy máu, hợp thành một dòng sông nhỏ, chảy ào ào không ngừng.

Bóng đen đi vào trong đám người, kiểm tra có ai còn sống.

Mạng sống của đội trưởng thật ngoan cường, đến bây giờ vẫn còn kéo dài hơi tàn.

Anh ta trừng lớn mắt hoảng sợ nhìn bóng đen: “Anh… Rốt cuộc anh là ai?”

“Vì sao… Vì sao tôi nhìn mặt anh hơi quen.”

Diệp Huyền Tần: “Không cách nào đánh thắng, Diệp Huyền Tần!””Mọi người thường gọi là Thần Soái!”

Thần Soái!

Đôi mắt đội trưởng trừng lớn hơn, ánh mắt bên trong đều là sợ hãi, cơ thể cứng ngắc động đậy, hô hấp dần dần ngừng lại.

Anh ta bị dọa đến chết tươi.

Vì giết bọn họ, chiến thần Côn Luân và Thần Soái cùng bắt tay hành động, Đây là vinh hạnh Không bao lâu, mấy người chiến thần Công Luân lên bờ.

Nhìn thi thể đầy đất, Côn Luân trạm thần khó chịu: “Thật không nghĩ đến, Thần Soái đúng là kẻ xấu, nói không giữ lời!”

“Đã nói là giữ lại người sống, để cho tôi tự tay mình giết bọn họ.”Đương nhiên, việc Diệp Huyền Tần để lại người sống chỉ là lấy cớ.

Chiến thần Côn Luân không muốn cho hai tay Thần Soại tiếp tục nhuốm máu, làm cho thêm nhiều kẻ thù nữa.

Thậm chí, ông ta còn muốn đánh bại Diệp Huyền Tần, đoạt lại danh tiếng Thần Soái, để Diệp Huyền Tần lui xuống hàng hai.

Nhìn theo tình huống hiện tại.

Diệp Huyền Tần phải ở cùng Lam Khiết cả đời.

Diệp Huyền Tần tiếp tục làm Thần Soái, thêm kẻ thù, sẽ không có lợi đối với Lam Khiết và con cháu đời sau của họ.

Chiến thần Côn Luân muốn làm một người gánh vác hết tất cả.Diệp Huyện Tân sao lại không rõ suy nghĩ của Côn Luân tram thần Anh mỉm cười.
“Yên tâm.”

Mặc câu trả lời không có liên quan gì đến nhau.

Có điều Côn Luân trạm thần hiểu ý của Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tân sẽ để ông ta yên tâm, anh sẽ bảo vệ tốt từ Lam Khiết.

Từ Lam Khiết đi đến, khuôn mặt nhỏ trắng bech.

Một là bị lạnh, hai là thấy nhiều người chết nên bị dọa sợ.

“Tiểu Diệp, chúng ta về nhà đi.” Giọng nói Từ Lam Khiết run rẩy.

“Được.” Diệp Huyền Tần ôm Từ Lam Khiếtlên xe.

Anh phát hiện, Từ Lam Khiết vẫn luôn che bụng dưới.

Anh không khỏi suy nghĩ.

Trải qua thời gian dài như vậy, tại sao bụng dưới của cô vẫn không thoải mái?

Mặc dù Diệp Huyền Tần thông thạo chữa bệnh, có điều đối với phụ khoa lại không biết cái gì.

Càng nghĩ, cuối cùng anh nghĩ đến một khả năng: Tám chín phần là bà dì của Từ Lam Khiết đến.

Nghe nói phụ nữ tới cái kia, bụng dưới sẽ rất đau.

Ừ, sau khi trở về liền nấu nước đường đỏ cho Lam Khiết.Sau khi Diệp Huyền Tần đưa Lam Khiết về nhà, liền ra ngoài mua nước đường đỏ và nấu cho Lam Khiết uống.

Từ Lam Khiết uống một nửa, quả nhiên vẻ mặt đã tốt hơn rất nhiều.

“Tiểu Diệp, làm sao chợt nhớ đến nấu nước đường đỏ cho em vậy”

Diệp Huyền Tần cười nói: “Phụ nữ trong thời kỳ kinh nguyệt, uống nước đường đỏ có thể giảm khó chịu.”

“Lam Khiết, hiện tại bụng dưới còn đau không?”

Từ Lam Khiết sửng sốt một chút, tiếp theo nhịn không được cười lên.

“Em thật đúng là phục anh.
Người đàn ông thẳng như sắt thép vạn năm, đó chính là nói loại người như anh.”Diệp Huyền Tần bỏ tay nghĩ không ra: “Ừm? Chẳng lẽ uống nước đường đó là không đúng?”

Anh cũng không nghĩ nhiều, sau khi chờ Lam Khiết ngủ, anh liền bỏ đi.

Anh muốn đi tìm chiến thần Côn Luân, bàn bạc chút chuyện về Huyết Vương điện.

Chuyện Huyết Vương điện còn lâu mới kết thúc.

Trên đường, Diệp Huyền Tần thấy có rất nhiều cặp yêu nhau đang uống trà sữa.

Sau khi nghe ngóng mới biết được.

Thì ra các cặp đôi đang chú ý đến “Uống ly trà sữa đầu tiên sau mùa thu”.

Trách không được cho Lam Khiết uống nước đường đỏ thì cô lại mất hứng.

Một mình Diệp Huyền Tần hẹn Côn Luântram than ra.

Diệp Huyền Tân: “Không đoán sai, tàu ngầm của Huyết Vương điện là của cấp quốc gia.”

“Hiện tại sức mạnh của Huyết Vương điện đã vượt qua tưởng tượng của tôi, thậm chí đạt đến cấp quốc gia.”

“Đây là một mối họa.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận