Chiến Thần Phong Vân


Từ Lam Khiết càng khổ sở hơn bọn họ nhiều.
Cô đã tưởng tượng nhiều lần, Nếu Diệp Huyền Tần có thể nhìn thấy đứa bé xinh đẹp khỏe mạnh như vậy, lại còn rất giống anh, chắc chắn anh sẽ vui đến mức nhảy dựng lên.

Đáng tiếc, những điều này chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ.

Lý Khả Diệu miễn cưỡng cười vui: “Lam Khiết, con đặt cho đứa bé cái tên đi.”

Từ Lam Khiết suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy đặt là Diệp Niệm Quân đi.

Một cái tên có ý nghĩa sâu xa.
Đứa trẻ theo họ của Diệp Huyền Tần, họ Diệp.Niệm Quân, Niệm Quân, niệm, đúng là Diệp Huyền Tan.
Từ khiết Lam vẫn chưa thể buông bỏ được Diệp Huyền Trân.

Hai năm sau.

Biên giới Đông Nam.

Xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.
Khỏi báo động cuồn cuộn bay thẳng về phía chân trời mang theo mùi nồng nặc của xác chết.
Trong đống xác có hai bóng người cao ngất như núi, đứng đối diện với nước đối địch.
Ảnh chiều tà chiếu lên vết máu trên người bọn họ làm cả hai trông giống như những huyết nhân.

Bọn họ một người cầm cờ còn một người khiêng quan tài.

Mặc dù người bị thương nặng đến mức lung lay sắp đổ nhưng cả hai vẫn kiên trì cần răngchịu đựng.

Chờ đến lúc viện quân đến và có thể bảo vệ đường biên giới lần nữa thì hai người mới chịu thở ra.
Họ ngồi phịch trên đất, thở hổn hển như trâu.

Người cầm cờ là chiến thân Côn Luân.
Quốc kỳ không ngã thì Đại Hạ bất bại.

Người khiêng quan tài là Diệp Huyền Trân đẹp trai, tài giỏi.
Anh muốn làm cho kẻ địch sợ hãi.
Cho dù tôi có ngã xuống và được chôn cất trong quan tài này thì tôi cũng sẽ bảo vệ biên giới thật tốt.

Kẻ địch của bọn họ đương nhiên là Sát Thần Bạch Khởi, chủ nhân mới của Huyết Vương điện.

Tại đây bọn họ đã chiến đấu với Huyết Vương điện được ba năm.
Trong lúc đó, HuyếtVùng điện đã bắt đầu và số cuộc tấn công điên cường.
Nhưng mà tất cả đều bị chiến thần Còn Luân và Diệp Huyền Tần ngăn cản, Hai ngày trước, Sát Thần Bạch khởi quyết định được ăn cả ngã về không.
Anh ta tập trung toàn bộ lực lượng của Huyết Vương điện đến để tấn công một lần nữa.

Diệp Huyền Tần dân quân quyết chiến với quân địch một ngày một đêm.
Nhìn thấy quần địch sắp bị đánh lùi rồi, lại không ngờ rằng Sát Thần Bạch Khởi mời mười vị chiến thần tới để trợ giúp anh ta.
.
truyện ngôn tình

Tình thế ở nơi đó đột ngột xoay chuyển, Diệp Huyền Tần đang ở thế chủ động bị đổi thành thế bị động.
Nhưng cho dù là vậy, thì Diệp Huyền Tần cũng đã tiêu diệt được mười vị chiến thân bằng sức chiến đấu mạnh mẽ của mình.Sát Thần Bạch Khởi nhìn thấy mọi chuyện đã không thể cứu văn nữa nên hoảng hốt bỏ chạy để giữ mạng sống.
Đương nhiên cái giá mà Diệp Huyền Tần phải trả cũng không hề nhỏ.
Bây giờ anh cảm giác mình cách cái chết rất gần.
Chiến thần Côn Luân nhìn qua, so với Diệp Huyền Tần thì chỉ có hơn chứ không kém.

Chiến thần bình thường mà phải chiến đấu liên tiếp hai ngày hai đêm, có thể mệt đến chết ấy chứ.
Nhưng chiến thần Côn Luân không chỉ có sự kiên trì, thậm chí ông ta còn giết được hai vị chiến thần khác và rất nhiều tông sư hàng đầu.
Bây giờ, ông ta đang hoàn toàn dựa vào niềm tin để chống đỡ cho mạng sống của mình.

Phut, phut!

Chiến thần Côn Luân phun ra hai ngum máu tươi rồi nói: “Con rể tốt.Sát Thần Bạch Khởi nhìn thấy mọi chuyện đã không thể cứu văn nữa nên hoảng hốt bỏ chạy để giữ mạng sống.
Đương nhiên cái giá mà Diệp Huyền Tần phải trả cũng không hề nhỏ.
Bây giờ anh cảm giác mình cách cái chết rất gần.
Chiến thần Côn Luân nhìn qua, so với Diệp Huyền Tần thì chỉ có hơn chứ không kém.

Chiến thần bình thường mà phải chiến đấu liên tiếp hai ngày hai đêm, có thể mệt đến chết ấy chứ.
Nhưng chiến thần Côn Luân không chỉ có sự kiên trì, thậm chí ông ta còn giết được hai vị chiến thần khác và rất nhiều tông sư hàng đầu.
Bây giờ, ông ta đang hoàn toàn dựa vào niềm tin để chống đỡ cho mạng sống của mình.

Phut, phut!

Chiến thần Côn Luân phun ra hai ngum máu tươi rồi nói: “Con rể tốt.Cút!

Diệp Huyền Tần tức giận mắng: “Ở trên chiến trường không được làm thân Chiến thần Côn Luân cười: “Cút cái con bò! Đừng nói là ở trên chiến trường, cho dù là ở địa ngục thì ông đây cũng cha vợ của cậu.”

“Ông đây.
Ông đây không sống nổi nữa.”

“Tôi chỉ có một yêu cầu, hãy để phần mộ của tôi ở biên giới và nằm ở phía đối diện quân địch”

“Ông đây… Ông đây thành quỷ cũng muốn được bảo vệ cho biên giới này”

Diệp Huyền Tần thở dài: “Yên tâm, ông không chết được đâu.”

“Tôi còn phải trông cậy vào ông giúp tôi gặp đứa bé nữa.Rời đi ba năm rồi.

khiết Lam có sống tốt không?

Cha mẹ có sống tốt không?

Bọn họ có tha thứ cho anh đi mà không lời từ biệt không?

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận