Diệp Huyền Tần nói: “Hôm nay, tôi không những muốn đánh cô, còn muốn dùng dây thừng trời cô lại, trừng trị theo pháp luật.
Ngược đãi trẻ em là phạm tội.”
Me!
Người phụ nữ giúp việc cay nghiệt kia tức đến dựng người, hét lên: “Pháp luật ở Đại Hạ nà là do nhà họ Thiên chúng tôi quy định ra đấy.
Anh dám cầm pháp luật đi xử lý người nhà họ Thiên, đúng là chuyện cười cho đời mà! Anh chờ đó đi, người nhà họ Thiên tuyệt đối sẽ không tha cho anh dễ dàng vậy đâu.”
“Ai”
Bỗng nhiên Diệp Huyền Tần thở dài thường thượt: Gia chủ nhà họ Thiên-ChiếnThần Côn Luân dùng cả tính mạng mình để bảo vệ biên giới, mới có thể đem đến danh dự như hôm nay cho nhà họ Thiên.
Thế mà, bây giờ bị một người như cô dám chà đạp danh dự đó dưới chân, đáng hận, thật đáng buồn!”
Diệp Huyền Tần lại tát thêm một bàn tay nữa, mà cái tát này, anh sử dụng lực rất lớn, nên người hầu kia lập tức bị đánh nằm trên mặt đất, miệng cũng đổ máu như điên.
“A a a a!” Nữ người hầu kia tức điên lên.
Mình đã đưa ra át chủ bài của nhà họ Thiên rồi, thế mà tên hỗn đản này còn dám đánh mình!
Có thể nhẫn, nhưng không thể chịu nhục được!
Ả ta bắt đầu la to: “Cứu mạng, có ai không, có người đánh người nhà họ Thiên này.”Diệp Huyền Tàn nghe vậy không nao núng, anh chỉ khẽ cười: “Xuất hiện đi.
Lập tức, ở trong góc có ba bóng áo đen đang ẩn nấp nhảy ra, rồi quỳ gối trước mặt Diệp Huyền Tần.
“Thần Soại, có lệnh cứ nói.”
Diệp Huyền Tần vừa rời khỏi chiến trường, anh đang bị thương rất nặng.
Vì an toàn của anh, nên thủ trưởng tự mình an bài những người này đi theo, âm thầm bảo vệ cho Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần nói: “Cô ta ngược đãi trẻ em, lăng mạ Thần Soái, ba người giúp tôi điều tra một chút!”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Rõ!” Ba người thị vệ kia lập tức khống chế nữ giúp việc kia lại!
Ách… Cái gì thế này!Nữ giúp việc nhìn thấy thể lập tức choảng vàng.
Thần Soại sao?
Tên nhóc tướng mạo tầm thường này, là vũ khí của quốc gia-Thần Soái sao?
Mình là một người giúp việc thôi, mà mới vừa rồi đã gào lên với Thần Soái đấy!
Oh my god, mình… Mình đây là muốn tìm chết rồi.
Diệp Huyền Tần nhìn ba người thị vệ kia, nói: Đưa người này đi đi, các anh cũng không cần đi theo tôi nữa.
Tôi không có việc gì đâu.”
“Nhưng mà… Vẻ mặt ba người kia do dự Họ không dám vi phạm mệnh lệnh của ông thủ trưởng Diệp Huyền Tần lại nói: “Yên tâm đi, chuyện của thủ trưởng bên kia, tôi sẽ tự đến chào hỏi qua.”
Ba người thị vệ nghe Diệp Huyền Tần đã nói như thế rồi, họ mới rời đi.
Bấy giờ, Diệp Huyền Tần mới ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng cô bé kia.
“Cô bé, cháu gọi là Quân Quân phải không? Mẹ cháu ở đâu? Sao mẹ cháu không chăm sóc cho cháu vậy?”
Quân Quân đáp lời: “Mẹ cháu đã đi bàn chuyện làm ăn rồi, nên không có thời gian để chăm sóc cho Quân Quân, nên mẹ để cho cháu đi theo thím đó.”
Diệp Huyền Tần bất ngờ: “À, mẹ cháu là người kinh doanh sao? Vậy mẹ cháu chắc cũng là người của nhà họ Thiên nhỉ.
Mẹ cháu tên là gì thế?”Quân Quân nói giọng ồm ồm: “Mẹ cháu tên là Từ Lam khiết”
Từ Lam Khiết Tên này như một tia sấm đánh vô đầu Diệp Huyền Tần, nổ vang.
Cô bé là con gái của khiết nhi.
khiết nhi tái giả rồi!
Giờ phút này, lòng của Diệp Huyền Tần như vỡ ra từng mảnh nhỏ.
Nhưng anh cũng không thể trách Từ Lam Khiết được.
Bất cứ một người phụ nữ nào, khi chồng đi mà không từ biệt, hơn ba năm trời ròng rã không có tin tức đưa về, họ đều chọn gả cho người khác.
Hơn nữa, pháp luật cũng có quy định, vợ chồng ở riêng sau một năm, thì đã xác định như ly hôn rồi.”Chủ, chủ không biết chuyện này sao.” Quân Quân cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Mất một thời gian, Diệp Huyền Tần mới bình phục làm tâm tình của mình, anh thở dài nói: “Quân Quân, cháu biết mẹ của cháu bây giờ đang ở đâu không?”
khiết nhi đưa đứa bé này cho người giúp việc chăm sóc, nhưng nó lại nhận lại nhiều uy khuất, sao cô ấy không thuê bảo mẫu chứ?
Xem ra, bây giờ khiết nhi sống cũng không tốt.
Diệp Huyền Tần đưa ra quyết định, anh sẽ giúp cho Từ Lam Khiết dẹp tất cả khó khăn này, rồi sẽ tặng cho cô ấy sự giàu có không ai địch nổi.
Dù sao thì, nói như thế nào đi chăng nữa.
Bây giờ, hay tương lai, Từ Lam Khiết vẫn là người phụ nữ mà anh yêu nhất, chỉ duy nhất một người như cột Quân Quân gật nhẹ đầu, nói: “Cháu biết Diệp Huyền Tần nói: “Vậy, Quân Quân đưa chủ đi tìm mẹ cháu được không?”
“Được a.”
.