Quân Quân lập tức gật đầu: “Quân Quân cũng muốn tìm mẹ.”
Hai người nói xong, thì lập tức lên xe đi tìm Từ Lam Khiết.
Nửa đường, đột nhiên Quân Quân nhỏ giọng hỏi: “Chú, chủ cũng tham gia quân ngũ sao?”
Diệp Huyền Tần bất ngờ, nói: “Đúng thế.
Quân Quân lại nói: “Chú ơi, cha cháu cũng tham gia vào quân ngũ đấy, nhưng mà cha cháu đã đi lâu lắm rồi mà vẫn chưa về thăm cháu.
Chú ơi, cháu có thể gọi chủ một tiếng cha không?”
Lòng Diệp Huyền Tần trào ra chua xót.
Xem cha của Quân Quân cũng không thường xuyên ở bên cạnh Từ Lam Khiết với Quân Quân rồi.
Diệp Huyền Tần sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”
“Cha.”
“Ai”
” Hai mắt của Diệp Huyền Tần chua chua, nếu như cô bé là con của anh với khiết nhi thì tốt rồi.
Chỉ đáng tiếc là ba năm trước lúc mình rời đi, khiết nhi cũng không có mang thai.
Cô bé không thể là con của mình được!
Theo sự chỉ dẫn của Quân Quân, Diệp Huyền Tần đi tới một nơi nhà cứu tế.
Nhà cứu tế này là một tiệm thuốc có cửa hiệu lâu đời của thành phố, tiệm thuốc này ở đây cũng khá nổi tiếng.
Diệp Huyền Tần chau mày lại, khiết nhi đến nhà cứu tế làm cái gì.
Hay là cô ấy cần tìm người chữa bệnh?
Dưới tay tập đoàn Diệp Linh cũng có sản nghiệp về thuốc đấy, bệnh bình thường, thì tập đoàn Diệp Linh đều có thể chữa trị được.
Chẳng lẽ khiết nhi bị bệnh khó chữa gì à.
Diệp Huyền Tần vừa dắt tay Quân Quân, lòng vừa thấp thỏm lo lắng đi vào nhà cứu tế.
Anh chỉ cần liếc mắt thì phát hiện bóng dáng của Từ Lam Khiết, cô ấy vẫn giống như trước đây, trang điểm nhẹ nhàng, linh động lòng người.
Mặc dù, trên người cô đang mặc quần áo cũ, nhưng vẫn không che được khí chất trên người cô.
Giờ phút này, cô ấy đang nói chuyện với một người đàn ông mặc âu phục.
Diệp Huyền Tần phát hiện, Từ Lam Khiết như đang rất đau khổ cầu xin người đàn ông âu phục kia.
Anh không vội tiến lên ngăn cản, mà chỉ tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh muốn nghe rõ một chút, Từ Lam Khiết đang muốn cầu xin cái gì với đối phương.
Từ Lam Khiết nói: “Ngài Trương, xin ngài cứu con gái của tôi.
Nếu ngài không giúp đỡ, thì ở thành phố này không có ai cứu được con gái của tôi hết.”
Vẻ mặt của ngài Trương khó xử nói: “Ai”
, tôi cũng muốn giúp cô, nhưng cái này rất khó.
Cái gì khó không khó, thế mà bệnh của con gái cô cần thuốc rất quý để dẫn.
Loại thuốc dẫn này, mặc dù tôi rất muốn nhưng không thể làm được.”
Từ Lam Khiết vội nói: “Ngài Trương, ngài cứ cho tôi biết đó là thuốc dẫn gì đi.
Tôi dù đập nồi bán sắc cũng sẽ mua cho bằng được nó.”
Ngài Trương thở dài: “Thuộc dẫn này không phải có tiền là mua được đâu.
Móng lưng rồng là một trong mười kỳ trân dị thảo của Đại Hạ, không biết cô Từ nghe qua chưa “Hít!” Từ Lam Khiết như bị dội một chậu nước lạnh lên người, nhiệt tình cũng giảm đi rất nhiều.
Móng lưng rồng, là dược thảo bị quân đội bảo quản nghiêm ngặt, không cho phép lén giao dịch hay mua bán.
Thậm chí, chợ đêm cũng không có!
Cô làm sao có thể tìm được Móng lưng rồng đây, chuyện này khó như lên trời vậy.Bỗng nhiên ngài Trương nói: “Cô Từ không cần tuyệt vọng.
Bằng nhiên tôi nhớ, chỗ của an sư của tôi có một cây Mỏng lưng rồng.
Nếu tôi van xin ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ bán Mông lưng rồng cho tôi.”
Từ Lam khiết nghe vậy, lập tức dấy lên hy vọng.
“Ngài Trương, tôi cầu xin ngài nhất định phải giúp tôi lấy được Móng lưng rồng kia.
Ngài đưa ra giả gì, tôi cũng cố gắng đập nồi bán sắt gom đủ tiền trả cho ngài.”
Ngài Trương lại nói: “Chẳng lẽ, cô vẫn chưa hiểu ý câu nói vừa rồi của tôi sao? Móng lưng rồng là thuốc có tiền cũng không mua được.
Tôi đồng ý với cô sẽ lấy cây thuốc đó về, chỉ với một điều kiện thế nào?”
Từ Lam Khiết vội hỏi: “Ngài Trường cứ nói đi.
Nếu trong phạm vi tôi có thể làm, tôi nhấtđịnh sẽ cố gắng làm cho ngài.”
Bông nhiên ngài Trương nở nụ cười mập mờ, ông ta chậm rãi năm lấy tay của Từ Lam khiết.
“Chuyện này đương nhiên nằm trong phạm vì cô có thể làm được.
Cô chỉ cần lên giường năm một lúc, còn những chuyện khác cứ giao cho tôi.
“A!”
Chương 1200 Quân Quân lập tức gật đầu: “Quân Quân cũng muốn tìm mẹ.”
Hai người nói xong, thì lập tức lên xe đi tìm Từ Lam Khiết.
Nửa đường, đột nhiên Quân Quân nhỏ giọng hỏi: “Chú, chủ cũng tham gia quân ngũ sao?”
Diệp Huyền Tần bất ngờ, nói: “Đúng thế.
Quân Quân lại nói: “Chú ơi, cha cháu cũng tham gia vào quân ngũ đấy, nhưng mà cha cháu đã đi lâu lắm rồi mà vẫn chưa về thăm cháu.
Chú ơi, cháu có thể gọi chủ một tiếng chakhông?”
Lòng Diệp Huyền Tần trào ra chua xót.
Xem cha của Quân Quân cũng không thường xuyên ở bên cạnh Từ Lam Khiết với Quân Quân rồi.
Diệp Huyền Tần sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”
“Cha.”
“Ai”
” Hai mắt của Diệp Huyền Tần chua chua, nếu như cô bé là con của anh với khiết nhi thì tốt rồi.
Chỉ đáng tiếc là ba năm trước lúc mình rời đi, khiết nhi cũng không có mang thai.
Cô bé không thể là con của mình đượ!
c Theo sự chỉ dẫn của Quân Quân, Diệp Huyền Tần đi tới một nơi nhà cứu tế.
Nhà cứutế này là một tiệm thuốc có cửa hiệu lâu đời của thành phố, tiệm thuốc này ở đây cũng khá nổi tiếng.
Diệp Huyền Tần chau mày lại, khiết nhi đến nhà cứu tế làm cái gì.
Hay là cô ấy cần tìm người chữa bệnh?
Dưới tay tập đoàn Diệp Linh cũng có sản nghiệp về thuốc đấy, bệnh bình thường, thì tập đoàn Diệp Linh đều có thể chữa trị được.
Chẳng lẽ khiết nhi bị bệnh khó chữa gì à.
Diệp Huyền Tần vừa dắt tay Quân Quân, lòng vừa thấp thỏm lo lắng đi vào nhà cứu tế.
Anh chỉ cần liếc mắt thì phát hiện bóng dáng của Từ Lam Khiết, cô ấy vẫn giống như trước đây, trang điểm nhẹ nhàng, linh động lòng người.
Mặc dù, trên người cô đang mặc quần áo cũ, nhưng vẫn không che được khíchất trên người cô.
Giờ phút này, cô ấy đang nói chuyện với một người đàn ông mặc âu phục.
Diệp Huyền Tần phát hiện, Từ Lam Khiết như đang rất đau khổ cầu xin người đàn ông âu phục kia.
Anh không vội tiến lên ngăn cản, mà chỉ tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh muốn nghe rõ một chút, Từ Lam Khiết đang muốn cầu xin cái gì với đối phương.
Từ Lam Khiết nói: “Ngài Trương, xin ngài cứu con gái của tôi.
Nếu ngài không giúp đỡ, thì ở thành phố này không có ai cứu được con gái của tôi hết.”
Vẻ mặt của ngài Trương khó xử nói: “Ai”
, tôi cũng muốn giúp cô, nhưng cái này rất khó.
Cái gì khó không khó, thế mà bệnh của con gái cô cần thuốc rất quý để dẫn.
Loại thuốc dẫn này, mặc dù tôi rất muốn nhưng không thể làmđược.”
Từ Lam Khiết vội nói: “Ngài Trương, ngài cứ cho tôi biết đó là thuốc dẫn gì đi.
Tôi dù đập nồi bán sắc cũng sẽ mua cho bằng được nó.”
Ngài Trương thở dài: “Thuộc dẫn này không phải có tiền là mua được đâu.
Móng lưng rồng là một trong mười kỳ trân dị thảo của Đại Hạ, không biết cô Từ nghe qua chưa “Hít!” Từ Lam Khiết như bị dội một chậu nước lạnh lên người, nhiệt tình cũng giảm đi rất nhiều.
Móng lưng rồng, là dược thảo bị quân đội bảo quản nghiêm ngặt, không cho phép lén giao dịch hay mua bán.
Thậm chí, chợ đêm cũng không có!
Cô làm sao có thể tìm được Móng lưng rồng đây, chuyện này khó như lên trời vậy.Bỗng nhiên ngài Trương nói: “Cô Từ không cần tuyệt vọng.
Bằng nhiên tôi nhớ, chỗ của an sư của tôi có một cây Mỏng lưng rồng.
Nếu tôi van xin ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ bán Mông lưng rồng cho tôi.”
Từ Lam khiết nghe vậy, lập tức dấy lên hy vọng.
“Ngài Trương, tôi cầu xin ngài nhất định phải giúp tôi lấy được Móng lưng rồng kia.
Ngài đưa ra giả gì, tôi cũng cố gắng đập nồi bán sắt gom đủ tiền trả cho ngài.”
Ngài Trương lại nói: “Chẳng lẽ, cô vẫn chưa hiểu ý câu nói vừa rồi của tôi sao? Móng lưng rồng là thuốc có tiền cũng không mua được.
Tôi đồng ý với cô sẽ lấy cây thuốc đó về, chỉ với một điều kiện thế nào?”
Từ Lam Khiết vội hỏi: “Ngài Trường cứ nói đi.
Nếu trong phạm vi tôi có thể làm, tôi nhấtđịnh sẽ cố gắng làm cho ngài.”
Bông nhiên ngài Trương nở nụ cười mập mờ, ông ta chậm rãi năm lấy tay của Từ Lam khiết.
“Chuyện này đương nhiên nằm trong phạm vì cô có thể làm được.
Cô chỉ cần lên giường năm một lúc, còn những chuyện khác cứ giao cho tôi.
“A!”
.