Chiến Thần Phong Vân


Trần Hạ Lan rời khỏi phòng khám bệnh, Từ Liên lập tức lái xe thẳng đến xưởng thép của Từ Lam Khiết.


Mấy ngày nay, Từ Lam Khiết tham gia phụ giúp Diệp Huyền Tần, làm ăn càng làm càng thuận buồm xuôi gió, càng lúc càng lớn, hiển nhiên cô đã ném Từ Liên ra mấy con phố rồi.


Bây giờ, khó khăn lắm Từ Liên mới có vốn để khoe khoang với Từ Lam Khiết, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.


Lúc này, Từ Lam Khiết đang mờ mịt bận rộn ở trong phòng làm việc, Diệp Huyền Tần thì lại tìm một góc xó xỉnh nào đó mà lén lút hút một điếu xì gà.


Từ Lam Khiết quản khá chặt, cũng đã hai ngày rồi Diệp Huyền Tần chưa hút, bây giờ không dễ gì anh mới tranh thủ được lúc rảnh rỗi này.


Từ Liên đậu xe ở ngay cổng văn phòng của Từ Lam Khiết, cô ta dùng sức, liên tục ấn lên còi xe.


Tiếng còi xe chói tai, cuối cùng cũng kéo Từ Lam Khiết từ trong thế giới công việc trở về.



Nhìn thấy chiếc xe sang đấy, Từ Lam Khiết vội vàng đi ra nghênh đón… Cô còn tưởng rằng là ông chủ lớn nhà ai đến chứ.


Chẳng qua, sau khi cô nhìn thấy Từ Huy Hùng và Từ Liên bước từ trên xe xuống.
Quả thật cô đã kinh ngạc một phen.


Từ Liên lấy đâu ra tiền mà có thể mua cái loại xe sang này!

Hiện tại, Từ Hiên Lâm còn đang trong cơn giận dữ, ông ấy không xuống xe, không muốn thấy Từ Lam Khiết.


Từ Liên dẫn đầu nói: “Từ Lam Khiết, mày vẫn bận dữ ha, sao? Mỗi ngày mày có kiếm được tám chín trăm triệu hay không?”

Từ Lam Khiết trả lời qua loa: “Bây giờ đúng là chị đang bận sấp mặt tối mũi, nên còn chưa sinh ra lợi nhuận về kinh tế.”

“Từ Liên, xe này cô mượn ở đâu về vậy?”

Từ Liên trả lời: “Sao mày lại nói như vậy chứ, cái gì gọi là mượn hả? Xe này là xe của tao.”

“Xe của cô?” Từ Lam Khiết cau mày: “Cô lấy đâu ra nhiều tiền dư dả như vậy để mua loại xe sang này chứ?”

Từ Liên đáp: “Đây là do chồng sắp cưới của tao tặng cho tao đấy.”

Từ Lam Khiết tò mò hỏi tiếp: “Từ Liên, cô tìm đối tượng rồi? Đối phương là ai?”

Từ Liên: “Cậu cả của nhà họ Diệp ở thủ đô.”

Từ Lam Khiết càng kinh ngạc hơn: “Nhà họ Diệp ở thủ đô? Từ Liên, cô xác định anh ta thật lòng thật dạ thích cô sao?”

“Cô vẫn nên cẩn thận một chút đi thì hơn, cái loại nhà cực giàu và cực kỳ có quyền thế thì thường không đơn giản đâu.”

Từ Liên: “Hừ, tao thấy rõ ràng là mày chưa ăn cho mà đã chê quả nho chua thì có ấy.”

“Nói thật cho mày biết, hôm nay chồng tương lai của tao tặng cho tao sính lễ trị giá bảy trăm tỷ, nếu như anh ấy không yêu tao thì lại có thể tặng cho tao nhiều tiền sính lễ như vậy à?”


“Ngược lại là chị họ đây, mày vẫn nên tự kiểm điểm xét lại mình cho tốt đi.
Đối tượng tìm được không đưa sính lễ ra còn chưa tính, thế mà còn bám váy đàn bà, ha ha.”

Sắc mặt của Từ Lam Khiết thay đổi xanh đỏ đen trắng liên tục.


Từ Liên nói tiếp: “Lần này tao đến đây, chủ yếu là muốn nói cho mày biết một tiếng.
Cái nhà nát, chiếc xe nát kia của mày ấy, nên đổi thì đổi, nên ném thì ném đi.
Đỡ khiến cho nhà họ Diệp nhìn thấy tao có người thân nghèo hèn như vậy thì coi thường tao.”

“Nếu mày thật sự không có tiền, có thể tới tìm tao để mượn đấy.”

Bỗng nhiên Từ Lam Khiết nghĩ đến cái gì đó, cô vội vàng hỏi: “Từ Lệ, số tiền mà nhà họ Diệp tặng kia, sẽ không phải là cô dùng để mua nhà, mua xe và mua những món đồ xa xỉ cho mình rồi đấy chứ?”

Từ Liên trả lời: “Phí lời, có tiền thì đương nhiên phải hưởng thụ rồi.”

“Đương nhiên, không chỉ tao mua cho chính mình, mà tao còn mua nhà mua xe cho ông nội và bố tao nữa.”

“Tao không giống người nào đó đâu.
Kinh doanh lời nhiều tiền như vậy, cũng chỉ biết lo cho chính bản thân, không biết hiếu kính trưởng bối.”

Từ Hiên Lâm ở trong xe, nếp nhăn trên mặt đã giãn ra, ông nở nụ cười.



Vẫn là Từ Liên biết thương ông, không uổng ông đã yêu thương nó nhiều năm như vậy.


Lại nhìn sang Từ Lam Khiết, haizz, thật thất vọng mà.


Từ Lam Khiết khuyên nhủ: “Từ Lệ, chị khuyên cô nên cầm số tiền kia đi đầu tư đi.”

“Cứ xài tiền không thì đến cùng tiền cũng sẽ bị mất đi hết, nhưng nếu lấy số tiền đó để đi đầu tư, có thể tiền sinh tiền.
Đây mới là kế sách lâu dài.”

“Được rồi, ở đây chị có một dự án không tệ, không bằng chị cô hợp tác với nhau, hạ bệ Công ty xây dựng Phương Viễn…”

“Cút.” Từ Liên chán ghét mắng một câu: “Đây còn chưa phải vấn đề gì to tát mà mày liền nhớ thương đến sính lễ của tao rồi!”

“Nếu như tao thật sự được gả vào nhà họ Diệp thì không phải mày càng sẽ theo đòi tiền tao mỗi ngày à!””


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận