Hả?
Trái tim Từ Liên đập thình thịch.
Giá trị của Công ty xây dựng Phương Viễn vốn được xác định là ba nghìn rưỡi tỷ đồng, hiện tại lại chỉ cần hơn ba trăm tỷ thôi là có thể sở hữu rồi ư?
Vụ mua bán này thật sự là quá lời cho bọn họ.
Từ Huy Hùng cũng không kịp chờ đợi mà vội vàng hỏi: “Tham mưu Sơn ấy hả, ý cháu không phải là Tham mưu Sơn ở quân khu của tỉnh chứ?”
Trần Hạ Lan gật đầu: “Đương nhiên là ông ấy rồi.”
Từ Huy Hùng hơi mừng rỡ: “Thật không ngờ là thằng nhóc Tiến Hà ấy lại đầu quân được cho Tham mưu Sơn.”
“Nhưng dù Tham mưu Sơn chịu giúp chúng ta như vậy, thì xác suất phải cạnh tranh với các đối thủ khác để đấu giá được Công ty xây dựng Phương Viễn vẫn là rất lớn.”
“Giao dịch như thế này đúng là rất ổn, chỉ có điều là chúng ta còn phải suy nghĩ thêm một chút đã.”
Trần Hạ Lan gật đầu nói: “Không thành vấn đề.
Trước buổi sáng ngày mai mọi người cứ cho cháu một câu trả lời chắc chắn là được.”
Nói rồi Trần Hạ Lan rời đi.
Sau khi cô ta đi rồi, Từ Huy Hùng vội vàng nói với Từ Liên: “Từ Liên, bố cảm thấy con nên bắt tay hợp tác với Trần Hạ Lan.”
“Nếu để cho chồng tương lai của con biết con có thể dùng ba trăm năm mươi tỷ mà đã có thể thu mua được một công ty có giá trị cao hơn gấp mười lần thì chắc chắn cậu ta sẽ càng yêu thích con hơn.”
Từ Liên gật đầu đáp: “Vâng, bố, con cũng nghĩ như vậy.”
“Còn nữa, không phải Từ Lam Khiết cũng muốn cạnh tranh với chúng ta để thu mua Công ty xây dựng Phương Viễn sao? Hừ, có bố ở đây, nó đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày.”
“Hừ không hiểu sao nó với Diệp Huyền Tần lại có thể nói những sính lễ này của con có thể là một cái bẫy được, làm con tức chết.
Con phải tát cho chúng nó một cái để tỉnh ra mới hả dạ.”
Từ Huy Hùng gật đầu: “Nếu vậy thì sáng mai con với Trần Hạ Lan cùng nhau đến phòng đấu giá đi.”
“Dù sao thì trên phương diện kinh doanh này Trần Hạ Lan cũng là một người có năng lực.”
Phòng đấu giá Thiên Phương là một phòng đấu giá hạng hai.
Bình thường, những món đồ được đấu giá ở đây đều có giá trị không vượt quá ba mươi lăm tỷ đồng.
Nhưng hôm nay, nơi này sẽ chủ trì buổi đấu giá Công ty xây dựng Phương Viễn có giá trị lên tới hơn ba trăm tỷ.
Tất cả những việc này đều do Tham mưu Sơn tự tay sắp xếp.
Vì sao ấy à? Chính là vì muốn giảm sức ảnh hưởng của buổi đấu giá này xuống mức thấp nhất, càng ít người biết càng tốt.
Cứ như vậy thì áp lực cạnh tranh của chị gái Trần Tiến Hà, tức là Trần Hạ Lan, sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Mà ông ta đâu có biết, đã có rất nhiều người ngồi chờ như hổ rình mồi, lúc nào cũng chú ý đến động thái của Công ty xây dựng Phương Viễn.
Coi như buổi đấu giá này chỉ được tổ chức ở một phòng đấu giá có quy mô nhỏ đi nữa, thì cũng có không ít ông lớn đã có đầy đủ thông tin từ lâu rồi.
Chỉ có điều là, Thẩm Hải đã nói qua trước với bọn họ rồi, để bọn họ không nhúng chàm Công ty xây dựng Phương Viễn, cho nên những ông lớn kia mới không đến.
Những người tới cũng chỉ là người mà Thẩm Hải mời đến để làm một tấm bình phong che mắt người khác thôi.
Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần đã đến từ sớm.
Nhìn hội trường có vẻ quạnh quẽ, Từ Lam Khiết nhíu chặt lông mày, nói: “Sao ở đây lại ít người thế, như vậy không đúng lắm.”
“Theo em được biết thì có không dưới mười ông chủ lớn cảm thấy có hứng thú với Công ty xây dựng Phương Viễn đâu.”
Diệp Huyền Tần nói: “Có thể là những ông chủ lớn đó giàu nứt đố đổ vách, cho nên lười không thèm tới đấu giá.”
Từ Lam Khiết gật đầu, nhưng trên mặt vẫn có vẻ hoài nghi.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce bóng bẩy dừng ở ngay bên cạnh bọn họ.
Từ Liên và Trần Hạ Lan cùng nhau xuống xe.
Từ Lam Khiết hơi kinh ngạc hỏi: “Từ Liên à, sao cô với Trần Hạ Lan lại đi với nhau thế?”
Từ Liên lạnh lùng đáp: “Tao cảm thấy ý kiến mà hôm qua mày đưa ra cũng khá đúng đấy.”
“Sính lễ của tao ấy à, đúng là nên lấy ra để đầu tư thì hơn.”
“Lần này tao đến đây là vì tao với Trần Hạ Lan đã hợp tác với nhau, cạnh tranh với mày trong việc lần đấu giá Công ty xây dựng Phương Viễn này.”
Từ Lam Khiết lập tức phát cáu lên mà không thể xả đi đâu được: “Từ Liên, cô làm như thế này hơi quá đáng đấy.”
“Chúng ta là người một nhà, cô không hợp tác với chị thì thôi đi, lại còn đi bắt tay với người ngoài để cạnh tranh với chị…”
“Chẳng lẽ, điều kiện mà cô ta đưa ra có thể tốt hơn của chị sao?”
Từ Liên: “Mày nói ai quá đáng hả?”
“Người một nhà? Ai là người một nhà với mày chứ? Mày quên là ông nội tao đã xóa tên của gia đình mày ra khỏi gia phả từ lâu rồi sao? Ông nội đã không muốn nhận đứa con trai như Từ Huy Hoàng nữa rồi.”
Từ Lam Khiết tức nghẹn, không nói nên lời.
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên lên tiếng: “Từ Liên, cô đừng nói với tôi là cô định dùng sính lễ của mình để tham gia đấu giá đấy nhé.”
“Tôi khuyên cô đừng nên làm như thế.
Lỡ như người nhà họ Diệp ở Thủ đô muốn thu hồi lại sính lễ, thì số tiền thắng đấu giá kia mà cô không bỏ ra nổi là nguy rồi.”
Trần Hạ Lan lạnh lùng chế giễu anh: “Ha ha, Diệp Huyền Tần, ở đây anh chính là người không có tư cách nói câu đó nhất đấy.”
“Anh làm như nhà họ Diệp ở Thủ đô cũng giống như anh ấy, ngay cả chút sính lễ mà cũng coi trọng hơn mạng sống của chính mình.”
“Hai phần sính lễ có giá trị lên đến cả hơn ba trăm tỷ này ở trong mắt nhà họ Diệp ở Thủ đô cũng chỉ như con bò rụng cọng lông, như cây me rụng lá mà thôi.
Nhà người ta nào có giống như anh, đến ngay cả hơn một tỷ cũng không bỏ ra nổi.”
“Từ Liên, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến anh ta nữa.”
Từ Liên tức giận bỏ đi: “Hừ, tôi thấy rõ ràng là bọn họ không ăn được nên muốn đạp đổ đấy.”
“Sau này tôi được gả vào nhà họ Diệp ở Thủ đô rồi, thì bọn họ cứ ngồi đấy ngưỡng mộ và ghen tị đi.”
.