Chiến Thần Phong Vân


Anh ta hoàn toàn không lường trước được Cảnh vệ bên cạnh thủ trưởng cũ, sẽ yêu cầu mình ghi âm điện thoại.

Anh ta không biết phải làm sao.

Mạnh Lưu thầm măng "Mẹ nó, quả nhiên là nhóm người các cậu có điều mờ ám mà.".
Tiên Hiệp Hay

Anh ta không chút do dự móc súng ra, nã một phát súng với Thiên Hoàng Nam và tầm tên cấp dưới.

Tiếng súng cùng với tiếng kêu thảm thiết.

Quanh quần rất lâu ở trong phòng.Mạo phạm tôn nghiên của Vương cũng không hết Giờ phút này Thiên Hoàng Nam muốn phát điện lên, cho dù chúng tôi không đúng, anh cũng không đến mức phải nổ súng tại chỗ chứ sao anh Lưu lại bảo vệ tên vô dụng Diệp Huyền như vậy chứ Mạnh Lưu đi đến trước mặt Diệp Huyền Tần, nói: “Thần Soái, xin lỗi, là chúng tôi sai, mang đến cho anh phiền toái."

Um.

Diệp Huyền Tân lạnh nhạt gật đầu, đi tới phía Thiên Hoàng Nam: "Nói đi, là ai sai cậu làm như Thiên Hoàng Nam vội vàng lắc đầu: "Không có.

Tôi chỉ làm việc theo quy tắc"Diệp Huyện Tân nhận lấy súng từ trong tay Manh Lưu, nã một phát súng vào chân Thiên Hoàng Nam.

Tiếng kêu thảm thiết càng vang lên.

“Bây giờ, nơi một chút với tôi, cậu làm việc theo quy tắc nào?" Kiêu ngạo, làm càn Thiên Hoàng Nam muốn điên lên, tên này dám tùy ý nổ súng ở trước mặt anh Lưu, rất cuộc lá gan của anh ta lớn cỡ nào chứ.

Anh ta vội vàng nhìn về phía Mạnh Lưu xin giúp đỡ “Thủ trưởng, anh hãy cứu cứu tôi, cầu xin anh hãy cứu tôi."

Mạnh Lưu lại lắc lắc đầu: “Xin lỗi" "Tôi không có quyền quản chuyện này."

"Cho dù, anh ấy có giết chết các cậu, tôicũng không có tư cách những tay vào Gi? Thiên Hoàng Nam há hốc mồm tại chỗ "Anh là cảnh vệ bên cạnh thủ trưởng cũ, mà lại không có quyền quản một Thần Soái vô dụng sao?" Um? Ảnh mất Mạnh Lưu lập tức trở nên sắc bén, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tức giận.

Anh ta không chút do dự cho Thiên Hoàng Nam một cái tát.

"Câm miệng, Vương chính là mặt mũi Đại Hạ chúng ta!" "Cậu dám vũ nhục Vương, là tôi tru di chín tộc.

Có ý gì?Thiên Hoàng Nam và tâm lên cấp dưới đều ngây ngốc Vương "Chúng tôi vũ nhục Vương khi nào "Hay là Một suy nghĩ lớn một khủng bố, từ từ dâng lên ở trong lòng bọn họ Ảnh mặt dò hỏi của Thiên Hoàng Nam, nhìn phía Mạnh Lưu.

Mạnh Lưu nhẹ nhàng gật gật đầu.

Đoàng Đám người Thiên Hoàng Nam như là bị năm loại sét đánh vào đầu, đại não trống rỗng.

Thần Soái, lại là Vương! Căn cơ của người ta không những không sụp đổ, thậm chí còn trở thành cấp VươngVừa rồi chúng tôi lại mao pham Vương Mẹ kiếp, tên chó Thiên Hành Quân, mẹ nói mày hại chết ông rồi.

Mấy người không rảnh lo đau đớn trên người, liên tục quỳ xuống đất câu xin.

Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: "Bây giờ, có thể nói với tôi là ai sai các cậu chưa.

"Chúng tôi nói, chúng tôi nói."

Đám người Thiên Hoàng Nam không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể thắng thần Bọn họ tình nguyện đắc tội với toàn bộ nhà họ Thiên, cũng không muốn đắc tội với cấp Vương! “Là Thiên Hành Quân sai chúng tôi làm như vậy, ông ta không muốn cho ngài tới tham gia buổi lễ phong Vương."

Đúng rồi, ông là còn nói với tôi, nói phong Vương, thật ra là bố ông ta, chiến thần Công Luân “Thiên Hành Quân là đang tìm chết" Đôi mất Mạnh Lưu lộ ra tia chết chóc.

"Ông ta suýt chút nữa thì làm hỏng việc lớn của Đại Hạ chúng ta."

"Thân Soại, có cần tôi khống chế ông ta ngay bây giờ không?" Diệp Huyền Tần lắc lắc đầu: "Thật ra tôi đã đoàn được là ông ta rồi."

"Nhưng mà, tạm thời không cần xuống tay với ông ta.

Giữ lại ông ta vẫn còn có tác dụng" Thiên Hành Quân và Hòa Mạnh Trường đi gần như vậy, mà Diệp Huyền Tần nghi ngờ, chuyện quân Lương Yên bị chốn giết có liên quan tới Hòa Mạnh TrườngDiệp Huyền muốn lợi dụng Thiên Hành tìm hiểu một chút manh mối liên quan tới việc này từ Hòa Mạnh Diệp nói: "Tham gia buổi lễ phong Vương" Vâng.

Mạnh Lưu dân Diệp tới hậu trường, vào phòng nghỉ chuyên dụng của anh ta.

“Thần Soái, ý của thủ trưởng cũ là, anh nên đeo mặt nạ lên sân khấu, đừng để lộ thân phận Thần Soái."

Vì sao? Diệp không hiểu chút nào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận