Hòa Văn Trình quyết định không cần phải nhiều lời với Diệp Huyền Tân, vẫn nên tốc chiến tốc thắng, miễn cho việc phức tạp thêm.
Anh ta bóp cò!
Đoàng đoàng!
Hai viên đạn lần lượt bay về phía mi tâm và tim của Diệp Huyền Tần.
Trước không nói tới căn cơ của Thần Soái có bị phế hay không.
Dù cho anh vẫn còn ở thời thời kì đỉnh cao thì thế nào?
Anh có thể tránh hai viên đạn cùng một lúc không?
Có điều, ngoài dự đoán của Hòa Văn Trình là Diệp Huyền Tân căn bản không có.
động tác tránh né.
Anh đứng nghiêm tại chỗ, cánh tay phải chỉ nhẹ nhàng quơ hai cái.
Định đoong!
Hai tiếng giòn vang vang vọng thật lâu bên trong không gian khép kín chật hẹp này.
.
ngôn tình sủng
Đồng tử Hòa Văn Trình co rút lại.
Trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Lúc này, Diệp Huyền Tân vẫn vững vàng đứng tại chỗ, không bị chút thương tổn nào.
Âm thanh leng keng vừa rồi đúng là âm thanh viên đạn rơi xuống đất.
Anh chỉ là nhẹ nhàng vung tay một cái đã loại bỏ được hai viên đạn?
Trời ơi, đây mẹ nó rốt cuộc là người hay.
là ma quỷ!
Thần Soái thời kì đỉnh cao có mạnh như.
vậy không?
Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện lên trong lòng Hòa Văn Trình không dám tiếp tục khinh địch, điên cuồng vùng dậy bản súng về phía Diệp Huyền Tân Có điều, ngay lúc anh ta bóp cò, bóng dáng Diệp Huyền Tân cuối cùng biến mất tại chỗ Hòa Văn Trình nhất thời mất đi mục tiêu, có điều vẫn điên cuồng bắn súng như trước.
Ngoại trừ bản súng thì anh ta không biết nên làm những gì mới có thể bảo vệ chính mình.
“Những viên đạn này của cậu cũng không cần tiền sao?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau Hòa Văn Trình.
Toàn thân anh ta lập tức sợ hãi, đại não.
nổ tung!
Mẹ nó.
Diệp Huyền Tân chạy đến phía sau mình từ lúc nào thết Anh biết Càn Khôn Đại Na Di hay sao!
Anh ta rốt cuộc chọc phải vị thần tiên nào vậy.
Anh ta theo bản năng muốn xoay người bắn sún Có điều đã không còn kịp rồi.
Diệp Huyền Tân nhẹ nhàng đấm một đấm trên gáy Hòa Văn Trình.
Hòa Văn Trình phù phù một tiếng ngã xuống đất, toàn thân không có chút khí lực nào.
Xong!
Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, anh ta vốn dĩ không có cơ hội phản kháng.
“Thần Soái, anh….căn cơ của anh vốn dĩ không hề bị phế!”
“Người đời đều bị anh lừa gạt!”
Anh ta không cam lòng gào thét.
Ông Sở từ ngoài cửa bước vào: “Thần Soái?”
“Bây giờ cậu nên gọi cậu ấy là Long Vương”
“Có ý gì?” Hòa Văn Trình nghe thấy thì sửng sốt: “Long Vương gì?”
“Vương? Ngài là cường giả cấp Vương!
Anh…Anh phong vương rồi!”
Ánh mắt của anh ta ý thức nhìn phía bả vai Diệp Huyền Tần.
Dưới lớp áo khoác ngoài, anh ta mơ hồ thấy một quân hàm, thượng thư hai chữ “phong vương”!
Anh ấy quả nhiên là cường giả cấp Vương!
Mẹ nó, vậy mà trước đây anh ta có ý định ganh đua sống chết với cường giả cấp.
Vương.
Thật quá ngu xuẩn!
“Không đúng, không đúng!” Hòa Văn Trình bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
“Trước đây Hòa Mạnh Trường nói cho tôi biết, nói cường giả cấp Vương muốn tôi chế tạo một lô đạn bằng hợp kim titan cho anh ta”
“Anh là cường giả cấp Vương.Là anh muốn tôi lô đạn bằng hợp kim titan cho anh?”
“Thần Soái, tôi…tôi nguyện cống hiến sức lực vì ngài.
Từ nay về sau đi theo làm tùy tùng, không chối từ”
Diệp Huyền Tân lại không để ý đến anh ta.
Chỉ là cầm một viên đạn bãng hợp kim titan do Hòa Văn Trình chế tạo lên.
Tiến hành so sánh với viên đạn phát hiện trong hài cốt của đội đột kích Báo Biển.
Sau khi so sánh một hồi, Diệp Huyền Tân hầu như có thể khẳng định, cả hai đều đến từ cùng một người!
Mẹ nó!
Hai mắt ông Sở đỏ bừng: “Nói cho tôi biết.
Mùa thu bốn năm trước, cậu còn từng chế tạo loại đoạn bằng hợp kim titan này cho người nào!”
Hòa Văn Trình nơm nớp lo sợ nhìn ông Sở.
Không biết vì sao ông lại tức giận như vậy.
“Mùa thu bốn năm trước, Hòa Thanh Thiên.”
“Đúng, tôi nhớ rõ ràng, lúc đó Hòa Thanh Thiên từng tìm tôi chế tạo một lượng lớn loại đoạn bằng hợp kim titan này”
Hòa Thanh Thiên!
Hai tay ông Sở đấm lên mặt bàn: “Quả nhiên là ông tai”
“Ông đây không giết được ông ta, thề không làm người!”
.