Chiến Thần Phong Vân


Địa hình ở nơi này rất phức tạp, khắp nơi đều là bụi gai, mỏm đá gồ ghề, chỉ dựa vào khả năng của một mình ông Sở thì chẳng thể làm gì, từ đầu đến cuối không thể nào đuổi kịp ba tên sát thủ.

Nhưng, trong nhất thời ba tên sát thủ cũng không thể nào cắt đuôi được ông ta.
Lúc đó, ba tên kia có ý đồ chia nhau ra chạy trốn, nhưng đều bị ông Sở dùng phi kiểm đánh gãy ý đồ của bọn chúng.

Bây giờ, ai sống ai chết, vậy phải xem tốc độ của ai nhanh hơn.
Lúc ở trong cái nhà tranh kia với bốn người Đại Ngưu, ba tên sát thủ này thật sự không cam tâm.
Lúc đầu, kế hoạch của bọn chúng là đợi cho trời tối người yên, lặng lẽ xử lý bốn người Đại Ngưu, sau đó ôm tiền cao chạy xa bay, phiêu bạt khắp nơi.

Hiện tại, kế hoạch này coi như bị đập vỡ.

Bọn chúng thành công chạy thẳng xuống dưới núi, đi theo con đường làng duy nhất, hướng đến một con sông cách đó không xa mà chạy như điên.

Bốn người này đều rất hợp mạng thủy, một khi xuống nước thì sẽ thành công thoát khỏi sự truy lùng của Ông Sở.

Nhưng, thật bất ngờ làm sao, bọn chúng đi theo con đường này không bao lâu, phía trước lại xuất hiện một bóng người cản đường bọn chúng.

“Anh là ai?” Tên sát thủ dẫn đầu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc: “Nếu hôm nay người anh em giúp đỡ chúng ta, ngày sau tất có hậu tạ.”

Diệp Huyền Tần bình tĩnh nói: “Là người lấy mạng cậu!”

Sát thủ dẫn đầu: “Nói như vậy, anh và những người đánh lén chúng tôi trước đây là cùng một ruột sao? Chúng ta không thù không oán, cớ sao lại nhắm vào chúng tôi?”

Diệp Huyền Tần: “Không thù? Không oán? Giữa chúng ta có thâm thù đại hận nữa là đằng khác.”

“Anh, chớ nói nhiều.” Một tên sát thủ nhỏ con thiếu kiên nhẫn thúc dục: “Binh lính sắp đuổi đến đây rồi.”

“Nếu không ra tay, đến khi bị kẹt ở giữa, cho dù muốn chạy cũng không còn cơ hội nữa.”

“Ra tay đi!”

Tên sát thủ dẫn đầu không dài dòng nữa, lập tức ra lệnh.

Ba tên sát thủ phía sau lộ ra dao gắm, đồng loạt tiến về phía Diệp Huyền Trân.

Diệp Huyền Tần đứng lù lù bất động, dáng người thẳng tắp vững vàng tựa như núi Thái Sơn.

Chờ bọn chúng tiến đến trước mặt, Diệp Huyền Tần đột nhiên gầm thét: “Quỷ xuống!”

Một tiếng rống này, xen lẫn sự uy nghiêm, khuấy động không khí hỗn loạn, cuồng phong gào thét, cát bay đá đổ, nhiệt độ xung quanh nháy mắt giảm xuống mấy phần.

Ba tên sát thủ kia có cảm giác giống như bị một quả núi đè lên, tàn phá cả cơ thể cùng nội tâm.
Tâm tình của bọn chúng trong nháy mắt sụp đổ, không thể khống chế mà bỏ vũ khí xuống, hai đầu gối gập lại, quỳ xuống.

Thật dũng mãnh!

Thật sự rất dũng mãnh!

Cả đời này bọn chúng chưa thấy ai có thể dũng mãnh đến mức này.

Không, cái vị trước mặt này, sao có thể là người chứ?

Anh là thần rồi.

Ông Sở cuối cùng cũng đuổi tới.

Ông ta thở hồng hộc, nói: “Mẹ nó, chạy đi, có bản lĩnh thì tiếp tục chạy đi.

“Cái bọn rùa rụt cổ này, đến đây, đánh trực diện với ông đây đi này!”

Diệp Huyên Tân cau mày, nói: “Vừa nãy tôi phát hiện có bốn tên sát thủ, vì sao ở đây chỉ có ba tên?”

Ông Sở nói: “Tôi đã xử lý một tên.”

Hỏng rồi!

Trong nháy mắt, sắc mặt của Diệp Huyên Tần biến chuyển, cởi ra một lớp áo của tên sát thủ.

Ở vị trí trái tim của hắn ta có dán một tấm thiết bị điện tử.

“Sao vậy?” Ông Sở nghiêm mặt nói: Đây là cái quái gì vậy?”

Diệp Huyên Tần nói: “Đây là thiết bị kiểm tra nhịp tim, anh xử lý bọn chúng, thiết bị này sẽ phát ra cảnh báo cho chủ nhân của bọn chúng.”

“Chủ nhân của bọn chúng “m đã biết bọn chúng xảy ra chuyện rồi.”

“Đáng chết!”

Gương mặt ông Sở tràn ngập sự lo lắng: “Vậy bây giờ phải làm sao đây.”

Diệp Huyên Tân nói: “Không cần lo lắng.
Vừa hay có thể dụ chủ nhân của bọn chúng tới, chúng ta sẽ hốt gọn một mẻ!”

Ánh mắt của anh quét qua ba tên sát thủ kia.

Lúc này, ba tên sát thủ vẫn còn chìm đắm trong sự sợ hãi cùng chấn kinh, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận