Bà cụ tức giận đến nỗi rơi lệ: “Mấy người ngậm máu phun người, mấy người không có quyền nhục mạ chồng và con tôi."
Diệp Huyền Tần thật sự nghe không nổi nữa, lính của anh đâu phải là người mà đám dân thường xảo trá này có thể nhục nhã.
anh khẩy nhẹ hòn đá dưới chân, viên đã lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy bay thẳng về phía bố Răng hộ.
Viên đá đập trúng miệng của bố Răng hô.
Răng rắc!
Viên đá vỡ tan, ba bốn cái răng của bố Răng hô rơi ra, máu chảy như suối.
Mẹ kiếp!
Bố Răng hô nổi giận lôi đình, ngay cả liên đoàn binh mà gã cũng đã gọi tới, vậy mà tên chó chết này vẫn dám ra tay đánh gã.
Đúng là không biết sống chết.
Mời đọc truyện trên Truyện 88
Bố Răng hô không ngừng chửi rủa, tay thì lấy di động ra, thúc giục liên đoàn binh đẩy nhanh tốc độ, hơn nữa còn dặn bọn họ nhớ mang theo vũ khí.
Bà cụ kéo tay Diệp Huyền Tần, cương quyết đuổi Diệp Huyền Tần đi: “Chàng trai trẻ, các cậu nhanh rời khỏi đây đi.
Nếu không, chờ liên đoàn binh tới, các cậu muốn chạy cũng không còn cơ hội đâu.”
Các hương thân cũng nhỏ giọng khuyên bọn họ nhanh chóng rời đi, nhưng Diệp Huyền Tần chỉ mỉm cười đáp lại: “Có là liên đoàn binh thì cũng là quân nhân.
Trong thiên hạ này, chỉ cần dính đến một chữ 'quân, vậy thì tôi nhất định phải quản lý rồi.
Tôi tuyệt đối không cho phép cái loại sâu bọ này làm ô danh hai chữ 'quân nhân.”
Mọi người đang vây xem bỗng dở khóc dở cười: "Chàng trai trẻ này mạnh miệng thật nha.
chỉ cần dính đến một chữ 'quân, vậy đều nằm dưới sự quản lý của cậu ư? Chẳng lẽ cậu chính là thống soái ba quân - Thần Soái sao? Thần Soái trăm công nghìn việc, ngày nào cũng bận rộn vì việc nước, sao có thể tới cái nơi nhỏ nhoi như vầy chứ.
Huống hồ chí chỉ là để báo tang cho một binh sĩ bé nhỏ.”
Thấy mọi người không tin, Diệp Huyền Tần cũng không thanh minh cho bản thân, sự thật sẽ chứng minh sự trong sạch của anh.
Không bao lâu sau, từ phía xa vọng lại tiếng gầm rú của động cơ, một đoàn xe máy bay nhanh về phía bên này.
Đoàn xe máy này tổng cộng có một trăm cái xe mô-tô, mỗi chiếc chở hai người, số liên đoàn binh chạy tới đây ước chừng hơn hai trăm tên, mỗi tên đều ở độ tuổi thanh niên trai tráng, tay ai cầm vũ khí.
đám người liên đoàn mênh mông cuồn cuộn tiến tới, trông vô cùng có khí thế.
Trong mắt thôn dân, đám người này chính là con ông trời, là sức mạnh tối cao, danh vọng cực cao.
Nhưng trong mắt Diệp Huyền Tần và Độc Lang, nhóm người đó chỉ là một đám ô hợp, không đáng để chú ý.
Đoàn xe bao vây cả cái thôn nhỏ, đám liên đoàn binh nhảy xuống xe, mau chóng chạy tới đây tập hợp mọi người cuống quýt lui lại né tránh, chừa ra một khoảng trống cho liên đoàn binh.
Mời đọc truyện trên Truyện 88
Phó đoàn trưởng của đám liên đoàn binh liếc về phía Răng hô và bố Răng hô, anh ta không kiềm được mà hít một hơi thật sâu: “Là tên khốn nào ra tay độc ác như thế?”
Mặt mũi bố Răng họ bị đánh sưng thành đầu heo, nên ngay cả nói chuyện cũng không còn lưu loát: “À (là) cậu ta.
Đánh ết (chết) cậu ta.”
Gã vươn một ngón tay chỉ thẳng mặt Diệp Huyền Tần và Độc Lang.
Tên phó đoàn trưởng vung tay ra hiệu: “Toàn thể nghe lệnh, lên cho ông, trước mắt đánh cho chúng tàn phế cái đã.”
Đám người cầm trong tay ống thép, gậy gộc làm vũ khí, cuồn cuộn dũng mãnh xông về phía hai người như thủy triều dâng lên.
Mặt đất rung lên bần bật, tiếng thét đòi giết đánh vào màng nhĩ làm tai phát đau.
Khí thế dâng lên tận trời, Diệp Huyền Tần đỡ bà cụ lùi về sau vài bước, tránh cho bà cụ bị ngộ thương.
Đám ô hợp này giao cho một mình Độc Lang là dư rồi.
Giờ phút này, trong mắt Độc Lang bắn ra tia sáng hưng phấn.
ngoại trừ
.