Chiến Thần Phong Vân


Nghe Diệp Huyền Tần thờ ơ nói, mặt Chu Tuấn Bình lộ vẻ thất vọng.


Diệp Huyền Tần thật khiến người khác thất vọng.
Tại sao mà một chút khí phách cũng không có, loại bố thí như vậy cũng nhận lấy được chứ?

Mẹ Chu Tuấn Bình và Chu Linh Thu nhanh chóng bưng đồ ăn lên bàn, còn mang ra một chai rượu ngon.


Sau đó, hai người lại di chuyển ghế đẩu tới ngồi bên cạnh anh.


Theo quy tắc ở nông thôn thì người phụ nữ không được phép ngồi trên bàn tiệc.


Không khí bữa tối có hơi buồn tẻ.
Cả Diệp Huyền Tần và Chu Tuấn Bình đều không nói gì.
Nhưng mà Chu Việt và mẹ Chu Tuấn Bình nói chuyện với nhau rất vui vẻ.


Chu Việt nói: “Bác gái, lần này bác gọi cháu tới đây là có chuyện gì đúng không?”

Mẹ Chu Tuấn Bình hỏi: “Chu Việt, bác muốn hỏi cháu chút chuyện.
Việc phá dỡ dời đến nơi khác là sao?”

Tuy rằng, Chu Việt không phải là bí thư chi bộ của thôn nhưng cũng được coi là người có tiếng nói trong thôn.
Thậm chí, cả bí thư chi bộ cũng phải nể mặt anh ta vài phần.



Chu Việt nói: “Không thể tháo dỡ được, chắc chắn không thể tháo dỡ được.”

“Bác cũng biết đấy, hầu hết người trong thôn chúng ta đều đi làm ở nhà máy hóa chất.
Mà cái nhà máy hóa chất đó cũng là một bộ phận trong thôn của chúng ta.”

“Nếu như nhà máy hóa chất này bị dỡ bỏ thì sau này, chúng ta biết ăn cái gì để sống? Khoản tiền bồi thường dỡ bỏ có thể giúp chúng ta ăn được cả đời không?”

Mẹ Chu Tuấn Bình gật đầu: “Ừ.
Thật ra, chúng ta cũng đều nghĩ như vậy.”

Diệp Huyền Tần bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.


Hóa ra là bọn họ đang lo lắng cho việc kiếm tiền vào tương lai nên vẫn mãi không chịu dỡ bỏ và rời đi chỗ khác.


Điều này không phải là vấn đề đối với Diệp Huyền Tần.


Trăm phần trăm vườn trồng thuốc này sẽ được khai thác, tới khi ấy sẽ thiếu rất nhiều lao động.


Người trong thôn thì có sẵn sức lao động.


Diệp Huyền Tần: “Nếu như tôi giúp mấy người giải quyết vấn đề việc làm, một tháng kiếm được mấy chục triệu thậm chí là trăm triệu.
Vậy thì các người có đồng ý phá bỏ không?”

Không khí im lặng trong chốc lát, sau đó bắt đầu ồn ào.


Đối với một đám lão nông thì mấy chục triệu thậm chí trăm triệu chỉ dám nằm mơ thôi.


“Ha ha, cái người này đúng là khoe khoang mà, bản thân mình còn khó có việc mà lại muốn giới thiệu công việc cho người khác sao?”

“Nếu như có công việc tốt một tháng hơn chục triệu thì còn đến phiên chúng ta hay sao? Anh còn không mau đi làm.”

Chu Việt cười tới chảy cả nước mắt: “Người anh em, tôi thật bội phục, bội phục da mặt của anh đấy.”

“Nếu như anh thật sự sắp xếp được công việc hơn trăm chục này cho người dân trong thôn chúng tôi thì chắc chắn trăm phần trăm chúng tôi sẽ phối hợp phá bỏ và rời đi.”

Diệp Huyền Tần nói: “Được một lời đã định.”

Chu Việt nói: “Ha ha, một lời đã định.”


Chu Tuấn Bình thấy vô cùng xấu hổ.


Anh chàng này học cách khoe khoang lúc nào vậy? Hiện nay, trong cái xã hội này, có thể tìm công việc đã khó rồi, lại còn công việc có mức lương hơn chục triệu nữa.


Cái này không chỉ mất mặt thôi đâu.


Chu Việt nói chuyện thêm một lúc với mẹ Chu Tuấn Bình và Chu Linh Thu rồi đứng dậy tạm biệt.


Trước khi đi, Chu Linh Thu bỗng nhiên nói: “Anh Việt, còn việc nữa.”

“Khi nào thì cuộc hôn nhân của chúng ta xác định thời gian? Tuổi của hai chúng ta cũng không còn nhỏ nữa.”

Lần này, Chu Linh Thu gọi Chu Việt tới chính là muốn bức hôn.


Hỏi chuyện phá bỏ chỉ là vỏ bọc mà thôi.


Chu Việt trả lời không rõ ràng: “Nhanh thôi, chờ anh giải quyết xong việc này đã thì chúng ta đính hôn.”

Nói xong, anh ta u ám rời đi.


Vẻ mặt của Chu Linh Thu thất vọng.


Chu Tuấn Bình nói: “Linh Thu, chẳng lẽ em còn không nhận ra sao? Dường như Chu Việt không hề muốn kết hôn với em.”

“Cho dù em có gả cho anh ta thì cũng sẽ không được hạnh phúc…”


Chu Linh Thu trừng mắt nhìn Chu Tuấn Bình nói: “Anh câm miệng cho em.
Em còn không biết trong lòng anh đang nghĩ gì hay sao? Anh muốn em lấy người bạn ngồi tù của anh à.”

“Em nói cho anh biết.
Cái người bạn đang bị cải tạo này của anh có xách giày cho anh Việt cũng không xứng.”

Mặt Chu Tuấn Bình đỏ lên: “Em… Sao em có thể nói vậy?”

Chu Linh Thu nói: “Sao nào, em nói sai gì à?”

“Em nói cho anh biết, anh đừng có nhìn anh Việt sống ở trong thôn này thôi.
Thực tế, anh ấy có quan hệ với một nhân vật lớn trong quân đội đấy.”

“Anh Việt sẽ thăng chức sớm thôi.”

Diệp Huyền Tần vẫn đang trầm mặc thì bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên.


Liệu có đúng Chu Việt có liên hệ với người trong quân đội không?

Sau đó anh nhớ tới việc Chu Việt cố gắng hết sức để ngăn cản việc phá bỏ này…

Trong đầu anh nảy ra một ý tưởng táo bạo.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận