Những người này, trên tay mỗi người đều xách một chiếc vali.
Lúc đặt xuống, một người mặc vest đen trong đó không cẩn thận đã ngã xuống, chiếc vali trong tay cũng bị bung ra.
Một đống tiền đủ màu sắc rơi ra từ trong vali, bà con đều trừng mắt nhìn theo.
Tiền, thứ đựng trong vali lại là tiền.
Một chiếc vali đã nhiều tiền như vậy, vậy mười chiếc thì còn phải có là bao nhiêu tiền?
Bà con chưa từng có khái niệm với con số lớn như vậy.
Diệp Huyền Tần bước đến chỗ Lương Trung.
Chu Tuấn Bình lập tức ngăn anh lại: “Cậu làm gì vậy?”
Diêp Huyền Tần: “Bọn họ là nhân viên của tôi, đến tìm tôi.”
Chu Tuấn Bình bật cười thành tiếng: “Thằng nhóc này, lúc cậu ở trong tù đâu có thích chém gió.”
“Thằng nhóc, cậu thay đổi rồi.”
Chu Linh Thu cũng chẳng nể nang, liếc mặt nói với Diệp Huyền Tần: “Bớt ăn nói linh tinh đi.
Người như thế này mà anh cũng có thể đụng vào được sao?”
“Nếu như để liên lụy đến bọn tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Tiếng động từ bên này đã thu hút sự chú ý của Lương Trung.
Sau khi phát hiện ra Diệp Huyền Tần, hai mắt Lương Trung lập tức phát sáng, vội vàng chạy bước nhỏ thẳng đến chỗ anh.
Cả hàng người mặc vest đen vội vàng theo sau anh ta.
Bà con cũng lập tức trở nên căng thẳng.
Ông chủ lớn này vội vội vàng vàng đi đến chỗ họ là muốn làm gì?
Hào quang lớn mạnh của đối phương khiến cho bà con không dám thở mạnh.
Người lo lắng nhất chính là gia đình Chu Linh Thu.
Đáng chết.
Chắc không phải là lời nói vừa rồi của Diệp Huyền Tần đã bị đối phương nghe thấy rồi chứ? Người ta là đến để gây phiền phức sao?
Lương Trung và những người mặc vest đen dừng lại cách phía trước Diệp Huyền Tần khoảng một mét, mà sau đó đều nhất loại gập sâu eo, cúi người.
“Chào ông chủ.”
Oa!
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.
Vậy mà người bạn cùng là tù nhân cải tạo này của Chu Tuấn Bình lại là ông chủ của những ông chủ này.
Vãi nhái.
Nhân viên của cậu ta đều là đi bằng trực thăng, dùng vali đựng tiền.
Vậy thì rốt cuộc tên tù nhân cải tạo này phải giàu cỡ nào chứ?
Thật sự không nhìn ra được.
Vậy mà Chu Tuấn Bình lại có người bạn xuất sắc như vậy.
Nhìn cả nhà Chu Tuấn Bình đều đã cứng đơ người tại chỗ.
Diệp Huyền Tần này không phải là một tù nhân cải tạo sao?
Tù nhân cải tạo, người mà đã ngồi tù năm năm cùng với Chu Tuấn Bình.
Sao… Sao Diệp Huyền Tần lại giàu như vậy!
Con m* nó cũng quá khiêm tốn rồi đó.
Chu Linh Thu liên tưởng đến chuyện quá thì trong lòng cũng đã sắp hối hận muốn chết rồi.
Đáng chết, vì sao không đối xử tốt với Diệp Huyền Tần một chút? Vì sao không nghe theo Chu Tuấn Bình lấy Diệp Huyền Tần chứ?
Chu Việt còn không xứng để xách giày cho người ta.
Đã bỏ lỡ ba trăm năm mươi tỷ… Không đúng, thế này thì phải là đã bỏ lỡ hơn ba mươi lăm nghìn tỷ ấy chứ nhỉ?
Diệp Huyền Tần lạnh lùng đáp lại một tiếng: “Ừ.” Vùng ra khỏi tay của Chu Tuấn Bình, đi đến vị trí chính giữa của vòng vây.
Anh quét mắt một lượt toàn hiện trường, không cần tức giận mà vẫn đầy uy, khí chất cao quý khiến người ta muốn chắp tay quỳ bái.
Chu Linh Thu nhìn đến si mê.
Lúc này, cô ta mới phát hiện, hóa ra anh lại đẹp trai đến như vậy, có khí chất đến như vậy.
Diệp Huyền Tần lấy móng lưng rồng từ trong túi ra cho bà con xem.
“Có lẽ là mọi người biết thứ này, phải không?”
Mọi người ào ào trả lời: “Có biết, có biết.”
“Đây là móng lưng rồng, đâu đâu trong đất cũng đều có.”
“Chúng tôi dùng nó cho lợn ăn.”
Cái gì?
Trong đầu Lương Trung phát ra một tiếng nổ lớn.
Nếu như chế biến một cây móng lưng rồng thành thuốc thì có thể cứu được tính mạng của mấy chục chiến sĩ.
Nó quý đến mức nghìn vàng cũng không mua nổi.
Nhưng những người này lại mang đi cho lợn ăn.
Phung phí của trời, phung phí của trời mà.
Hiện giờ Lương Trung hận không thể đánh đám dân làng ngu dốt này.
Kể cả là Diệp Huyền Tần thì cũng đã cuộn sóng trong lòng.
Có điều bên ngoài anh vẫn không lộ ra chút ngạc nhiên nào.
“Hiện giờ tôi cần người đến trồng những cây này.
Thời kỳ đầu, mỗi người nhận lương cố định một trăm triệu một tháng, sau khi làm quen thì mỗi tháng là trăm bảy mươi triệu, thậm chí là ba trăm năm mươi triệu.
Có ai muốn làm không?”
.