Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Anh nghĩ… Không tốt cho lắm.”
Từ Lam Khiết: Vì sao?”
Diệp Huyền Tần: “Bởi vì thôn Chu Gia đã bị phá bỏ rồi.”
Cá Nhỏ cau mày: “Đừng đùa.
Hôm qua, đến vị Tiến sĩ là Cá Nhỏ đã nói chuyện với người ta cả một ngày, nhưng cũng vô ích.”
“Một lão già cẩu thả như anh mà có thể làm xong trong một đêm?”
Diệp Huyền Tần đưa cho Từ Lam Khiết bản hợp đồng phá dỡ dày cộp: “Tự mình xem đi.”
“Đây là cái gì?” Từ Lam Khiết, thận trọng nhận lấy, liếc một cái, kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Trời ơi!
Hợp đồng phá dỡ!
Bản hợp đồng phá dỡ dày cộp, không những thế tất cả các hợp đồng đều đã được ký tên!
Cô vội vàng đếm tỉ mỉ, tổng cộng có ba trăm linh hai bản.
Nói cách khác, ngoại trừ một gia đình ở thôn Chu Gia không ký ra thì tất cả những hộ gia đình khác đều đã ký.
Hộ không ký tên chính là Chu Việt, nhưng cái này không còn quan trọng nữa.
“Anh… Anh xuất sắc” Từ Lam Khiết ôm bản hợp đồng phá dỡ, xúc động khóc: “Làm sao anh làm được vậy?”
“Ngày hôm qua, Cá Nhỏ cùng người khác thương thượng cả một ngày, đến một chữ ký cũng không có.
Mà anh chỉ cần đi uống rượu một đêm là lấy được toàn bộ chữ ký?”
Diệp Huyền Tần: “Dùng chân tình làm cảm động, rồi dùng đạo lý thuyết phục người khác.”
Từ Lam Khiết trợn tròn: “Có quỷ mới tin.”
Trình Hạ Vũ vội vàng giải vây cho Diệp Huyền Tần: “Chị, bây giờ chị nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì!”
“Việc cấp bách nhất là liên hệ với đội phá dỡ rồi phá dỡ.”
Đối với chuyện này, Cá Nhỏ không chút ngạc nhiên.
Gì chứ, chỉ huy Tần đã ra tay thì trên đời còn có vấn đề không giải quyết được sao?
“Đúng, đúng, đúng.” Từ Lam Khiết vỗ vỗ đầu: “Nhanh chóng liên hệ với đội phá dỡ, kẻo họ hối hận.”
Diệp Huyền Tần đột nhiên nói: “Cái kia … Không cần liên hệ với đội phá dỡ nữa.”
“Tại sao?” Từ Lam Khiết tò mò hỏi.
Diệp Huyền Tần: “Bởi vì dân làng thôn Chu Gia đã tự giác phá dỡ nhà của họ rồi.”
Gì cơ?
Vẻ mặt Từ Lam Khiết đầy nghi hoặc: “Bọn họ phá nhà của chính mình?”
Lúc này, điện thoại của Từ Lam Khiết đột nhiên vang lên.
Là Thư ký Lưu Huệ của cô gọi đến.
Cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Lưu Huệ hoảng hốt truyền tới: “Xảy ra chuyện rồi.
Chủ tịch Khiết, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Dân làng thôn Chu Gia đang tự phá dỡ nhà của họ.
Thậm chí họ còn chưa dọn đồ đạc trong nhà ra ngoài mà đã phá.”
“Tôi nghi ngờ rằng họ chuẩn bị vu cáo chúng ta về việc cưỡng chế phá dỡ.”
“Tôi đã cử người đến ghi âm và lưu giữ bằng chứng rồi.”
Cá Nhỏ ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Huyền Tần, sau đó hít thở sâu, điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
“Hoảng hốt cái gì, ngạc nhiên cái gì?”
“Đó chỉ là một kế hoạch phá dỡ nhỏ, chỉ cần một cú điện thoại của tôi là xong.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Trình Hạ Vũ: “…”.
Màn lật mặt nhanh hơn bánh tráng này thật khiến người khác không kịp trở tay.
Đặt điện thoại xuống, Từ Lam Khiết nắm lấy tay Trình Hạ Vũ chạy ra ngoài.
“Đợi khi phá dỡ xong thì công trình cũng có thể thi công rồi.”
“Diệp Huyền Tần, ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời.
Buổi tối em làm đồ ăn ngon cho anh.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Em dỗ dành trẻ con sao?
Khuôn mặt của Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu đều nở nụ cười hạnh phúc.
Bọn họ cũng quên mất, không biết đã bao lâu rồi Từ Lam Khiết mới nở nụ cười vui vẻ đến vậy.
Diệp Huyền Tần đột nhiên nói với Từ Huy Hoàng: “Bố, con chuẩn bị mở rộng quy mô nên mấy ngày nay bố giúp con tuyển thêm vài nhân viên cho bệnh viện.”
Từ Huy Hoàng hỏi: “Cần thêm bao nhiêu?”
Diệp Huyền Tần: “Càng nhiều càng tốt.”
Từ Huy Hoàng trầm mặc.
Chỉ là một bệnh viện nhỏ, cho dù có mở rộng quy mô chăng nữa thì có thể lớn hơn bệnh viện thông thường sao?
Với năm hoặc sáu nhân lực đã là nhiều rồi.
Cái “càng nhiều càng tốt” thực sự quá khoa trương.
Dựa vào đâu mà Diệp Huyền Tần cho rằng ông sẽ cho anh nhúng tay vào việc kinh doanh của vườn thuốc.
Vườn thuốc là kho báu lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Chỉ cần có được một góc nhỏ thôi cũng đủ để gia đình Từ Huy Hoàng giàu có và sung sướng đến mấy đời.
Lý Khả Diệu nói: “Huyền Tần, ngày mai là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của Lam Nhi.”
“Theo tục lệ của quê hương, sinh nhật lần thứ hai mươi ba phải được tổ chức thật lớn.”
“Khi người thân và bạn bè của bạn bè đến đông đủ, con hãy liên hệ với một nhà hàng lớn.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng.
Con sẽ nhớ kỹ chuyện này.”
“Con sẽ liên hệ với khách sạn ngay bây giờ.”
“Được.” Lý Khả Diệu gật đầu.
Diệp Huyền Tần rời đi.
Đột nhiên, Từ Huy Hoàng nhớ ra điều gì đó, vỗ đầu nói: ” Haiz, quên dặn Huyền Tần chuẩn bị quà cho Lam Thiết rồi.”
“Xéo đi, xéo đi.” Lý Khả Diệu không nhịn được mà nói: “Huyền Tần tỉ mỉ, chu đáo gấp ngàn lần ông.
Chuyện ông không nhớ, nhưng người ta có thể quên được sao?”
Từ Huy Hoàng cười ha hả: “Cũng đúng, là do tôi lo lắng thái quá rồi.””
.