Chiến Thần Phong Vân


Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Đương nhiên không phải.” “Tôi chỉ là phản đối việc bổ nhiệm bây giờ.
Tối thiểu cần phải theo dõi thêm thời gian nửa tháng mới được.”

Lão quốc tướng quân bất lực nói: "Vậy thì được rồi, thì theo dõi thêm nửa tháng nữa đi.”

Diệp Huyền Tần là vương giả đệ nhất của Đại Hạ, Linh thạch cũng nằm ở trong tay của anh.

Nếu anh không lấy Linh thạch ra, thì có là ai đi chăng nữa cũng không có cách gì, chỉ có thể trì hoãn thời gian nửa tháng.

Trên mặt của Chiến thần Côn Luân tràn đầy sự không phục: “Lão quốc tướng quân, ông làm sao có thể nghe lời nói bậy nói bạ của cậu ta...”

Lão quốc tướng quân xua xua tay: “Được rồi, đừng nói gì nữa, cứ làm theo lời của tôi nói đi.” Chiến thần Côn Luân nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.Diệp Huyền Tần này, rõ ràng là nền tảng hết sức yếu, không làm được việc gì.

Nhưng mà lại có thể làm cây gậy quấn phân, làm hư việc lớn của mình!

Thật sự đáng hận tột cùng.

Lão quốc tướng quân nói: “Mọi người ở đây, tiếp tục duy trì cảnh giác cấp một.” “Tôi sẽ tiếp tục phải người bí mật đến để bảo vệ sự an toàn cho mọi người.” “Không cần.” Có người hét lên: "Chúng tôi tin tưởng vào Chiến thần Côn Luân, ông ấy đã giết chết biết đội sát thủ Ma Quỷ mà.
“Bây giờ chúng tôi đã an toàn rồi, không cần bảo vệ."

Càng ngày càng có nhiều người bày tỏ thái độ: “Còn có chúng tôi, chúng tôi cũng không cần bảo vệ.”

Ngay cả Diệp Thiên Hạo cũng biểu thị, tin chắc rằng Chiến thần Côn Luân đã tiêu diệt được tiểu đội sát thủ Ma Quỷ, không cần phải người đến bảo vệ.

Lão quốc tướng quân gạt đi nói: "Bỏ đi, mấy người tự lo cho bản thân vậy.” “Tan họp.
Sau nửa tháng, lại tiếp tục thăng quan tiến chức cho Chiến thần Côn Luân” Lão quốc tướng quân cũng tin chắc rằng Chiến thần Côn Luân đã tiêu diệt được tiểu đội sát thủ Ma

Quỷ, phái người hay không cũng thật sự không có tác dụng bao nhiêu.

Đám đông giải tán.Ánh mắt của Chiến thần Côn Luân tìm kiếm giữa đám đông, muốn tìm cho ra vương giả đệ nhất.

Nhưng tất cả mọi người ở hiện trường ông ta đều quen biết, không có một người lạ nào cả.
“Chết tiệt!” Chiến thần Côn Luân trong lòng chửi rủa: “Chắc chắn là Diệp Huyền Tần gây rối, làm phiền vương giả đệ nhất, vậy nên ngài ấy mới rời đi sớm rồi.” “Diệp Huyền Tần, thật là đáng ghét mà!”

Ông ta đi tới bên cạnh Diệp Huyền Tần, nắm chặt tay: “Tên họ Diệp, món nợ này tôi đã ghi nhớ rồi.” “Chúng ta chưa xong đâu!”

Diệp Huyền Tần cũng nhìn chằm chằm Chiến thần Côn Luân: “Nếu để cho tôi tra ra, mấy tên sát thủ đó là ông tìm đến là giả mạo, dùng chúng để lừa lấy Linh thạch, tôi sẽ lấy mạng của ông!”

Chiến thần Côn Luân có chút chột dạ.
Cái tên chết tiệt này, thực sự tâm trí giống như yêu ma,

Có thể đoán được chân tướng sự việc!

Ông ta giả bộ bình tĩnh nói: “Hừ, cậu đây là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử đấy.” “Lười không chấp nhặt với cậu.” “Đợi sau mười lăm ngày, tôi sẽ dùng sự thật để tát vào mặt của cậu!” “Thiên Hành Kiện, chúng ta đi thôi!”

Chiến thần Côn Luân tức giận bỏ đi.

Thiên Hành Kiện đi ngang qua Diệp Huyền Tần, cũng nhỏ giọng chửi rủa: “Diệp Huyền Tần, cậu làm



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận