Trông thấy cảnh này Hạ Mộng không hiểu nổi: “Cậu đang gọi điện thoại cho ai thế?”
Diệp Huyền Tần: “Nhậm Tiền.”
“Nhậm Tiền?” Hạ Mộng dở khóc dở cười: “Cậu đừng nói là bà chủ Nhậm Tiền của chúng tôi đó nhé.”
Diệp Huyền Tần: “Đúng là cô ta.”
Hạ Mộng không biết nói sao nữa.
Cái gã này, khua môi múa mép đến mức này, đúng là hết thuốc chữa.
Diệp Huyền Tần vừa đi vào phòng họp, Chu Quốc Cường và Phạm Vân Hà đều quát lên.
“Ai bảo cậu vào.”
“Nhanh cút ra ngoài.”
“Làm trễ nải chuyện ký hợp đồng của chúng tôi, cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Chẳng những Diệp Huyền Tần không đi ra ngoài, thậm chí anh còn tùy tiện ngồi xuống ghế chủ tọa với vẻ mặt rất thản nhiên.
Chu Quốc Cường giận thật rồi: “Mẹ nhà mày nữa, mày điếc à.
Ông đây bảo mày cút ra ngoài.”
“Nếu không cút ra ngoài, đừng trách ông mày không khách khí với mày.”
Diệp Huyền Tần cười giễu cợt: “Được, cậu thử không khách khí một cái cho tôi xem nào.”
“Tao đmm…” Chu Quốc Cường hoàn toàn không còn lời nào để nói nữa, anh ta sắn tay áo lên đi về phía Diệp Huyền Tần.
Phạm Vân Hà cũng tức giận cầm một cái ghế lên, muốn ném Diệp Huyền Tần.
Hạ Mộng sợ hãi, vội vàng giải vây: “Dừng tay, tất cả bình tĩnh lại một chút.”
“Diệp Huyền Tần, cậu đi theo tôi, tôi có mấy lời muốn nói với cậu…”
Cô ta muốn kéo Diệp Huyền Tần đi trước đã, rồi từ từ khuyên nhủ sau.
Nhưng Diệp Huyền Tần lại ngăn Hạ Mộng lại: “Đừng cử động.”
Chiếc ghế trong tay Phạm Vân Hà đã bay về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần vung tay lên, nhẹ nhàng bắt được chiếc ghế.
Chu Quốc Cường cũng xông đến, anh ta vung nắm đấm nhằm thẳng vào mặt Diệp Huyền Tần.
Động tác của Diệp Huyền Tần nhanh như chớp, chiếc ghế hung hăng nện vào đầu Chu Quốc Cường.
“Rắc rắc”.
Tiếng chiếc ghế vỡ tan.
Trên đầu Chu Quốc Cường chảy đầy máu, anh ta nằm co quắp trên mặt đất, tay ôm đầu liên tục kêu gào thảm thiết.
“Đmm, mày dám ra tay, mẹ nhà mày lại dám ra tay.”
“Hôm nay, ông đây muốn mày phải chết!”
Hạ Mộng trợn tròn mắt.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Diệp Huyền Tần lại thật sự dám ra tay!
Cậu ta điên rồi à, có ai không biết, Chu Quốc Cường chơi cả với đám người xã hội đen.
Dưới tình thế cấp bách, cô kéo Diệp Huyền Tần chạy ra ngoài: “Diệp Huyền Tần, chạy mau, chạy trốn trước đi.”
“Chu Quốc Cường sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
Cậu ta quen biết cả đám xã hội đen.”
Diệp Huyền Tần cười khinh bỉ: “Quen biết với xã hội đen? Vậy tôi càng không thể đi được.”
Bộ đội coi việc diệt trừ cái các là nhiệm vụ của mình.
Hạ Mộng còn đang muốn khuyên nữa, nhưng lúc này Nhậm Tiền đã đi đến.
Cảnh tượng trước mắt khiến đầu Nhậm Tiền to ra.
Hiện trường bừa bãi lộn xộn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trông thấy Nhậm Tiền đến, Chu Quốc Cường mừng như điên: “Bà chủ Tiền, mau gọi người bắt cái thằng tội phạm đang bị cải tạo này đi.”
Trong đầu Nhậm Tiền như có thứ gì đó nổ tung.
Tội phạm đang bị cải tạo? Thế mà Chu Quốc Cường lại dám gọi Diệp Huyền Tần là tội phạm đang bị cải tạo.
Đáng chết, sao anh ta lại nảy sinh xung đột với anh Tần?
Phạm Vân Hà cũng vội vàng nói: “Bà chủ Tiền, mau gọi bảo vệ đến.
Nhất định phải dạy cho cái thằng này một bài học.”
Nhậm Tiền cố kìm nén nỗi sợ trong lòng, trầm giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phạm Vân Hà nói: “Gã bảo vệ này cố chấp xông vào trong phòng họp.
Chúng tôi muốn đuổi anh ta ra ngoài, anh ta không nghe, thậm chí còn đánh đập chúng tôi rất tàn nhẫn.”
“Bà chủ Tiền, thật sự không dám giấu giếm.
Ông chủ thu mua cổ phần công ty chúng ta hôm nay là bạn trai tôi, nếu như cô lấy lại công bằng cho chúng tôi, về mặt giá cả thu mua sẽ dễ thương lượng.”
Hiện giờ Phạm Vân Hà không thèm để ý nhiều chuyện như vậy, cô ta chỉ muốn dạy cho Diệp Huyền Tần một bài học.
Còn chuyện có phải bạn trai hay không, đợi dạy dỗ Diệp Huyền Tần xong rồi nói.
Nhậm Tiền bối rối.
Người muốn thu mua cổ phần công ty cô hôm nay, chính là Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần là bạn trai của Phạm Vân Hà?
Mượn thế lực của bạn trai, để dạy dỗ bạn trai… Cô ta hồ đồ rồi à.”
.