Phòng Đối Ngoại là văn phòng quản lý tổng hợp phạm vi bên ngoài.
Chủ nhân trấn giữ ngoại môn môn phiệt
Chung Thị là Chung Hưng Ly.
Chung Hưng Ly hiểm khi được ngồi thảnh thơi thưởng thức trà đạo.
Nhưng người hầu lại hốt hoảng xông vào: “Môn chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi."
Chung Hưng Ly không khỏi cau mày: “Hốt hoảng như thế còn ra thể thống gì nữa.”
Người hầu thở không ra hơi và nói: “Cậu chủ
Chung Mục Tú bị người ta phế bỏ tứ chi rồi."
“Đội hộ vệ của nhà họ Chung cũng bị giết hại hơn phân nửa, bao gồm cả đội trưởng và đội phó.
“Môn chủ, ngài...
ngài mau ra xem đi."
Cái gì?
Chung Hưng Ly phẫn nộ đập lên bàn và đứng lên.
Từ khi ông ta được sinh ra, chưa từng có người nào dám đến gây sự với ngoại môn nhà họ Chung!
Thật không thể nhẫn nhịn được!
Chung Hưng Ly nhanh chân bước ra ngoài: “Triệu tập tất cả lực lượng phòng thủ ngoại môn, kẻ xâm phạm, giết không tha."
"Đúng rồi, là ai đến gây chuyện với nhà họ Chung?”
Người hầu đáp: "Là Thần Soái Đại Hạ!”
Thần Soái?
Chân mày Chung Hưng Ly càng cau chặt hơn: “Có phải là Thần Soái bị phế mất nền móng kia không?"
Người hầu: “Dạ đúng đấy!"
Chung Hưng Ly lộ ra nét mặt giận dữ: "Ngay cả một phế nhân cũng đối phó không lại, đội hộ vệ này thật sự còn tệ hơn phế vật.”
Người hầu liền nói: “Môn chủ, Thần Soái còn dắt theo hai vị cường giả."
“Theo phán đoán sơ bộ, hai vị cường giả đó là hai trong số đội cảm tử Lang Vương.
“Là bọn họ khiến đội hộ vệ của chúng ta bị thiệt hại nghiêm trọng.
Chung Hưng Ly nói: "Đội cảm tử Lang Vương, dù sao cũng chỉ là võ sĩ cấp chiến thần.” “Còn ngoại môn của tôi, đơn cử cường giả cấp Vương cũng có ba vị.
"Đi thông báo với hai vị cường giả cấp Vương của ngoại môn ta, bảo bọn họ đi theo ta ra đối phó với tình hình bên ngoài."
"Còn vị cường giả cấp Vương còn lại dắt theo đệ tử ngoại môn trấn thủ ngoại môn môn phiệt Chung Thị.”
Người hầu: “Tuân lệnh.
Nhà họ Chung chỉ ngoại môn cũng đã có ba vị cường giả cấp Vương.
Có thể thấy nhà họ Chung lớn mạnh thế nào.
Chung Hưng Ly dắt theo hai vị cường giả cấp Vương của ngoại môn đến bên ngoài cửa đá giải quyết tình hình.
Trước mặt Chung Hưng Ly là một cảnh tượng hỗn độn khiến ông tức muốn phát điên.
Đặc biệt là khi nhìn thấy con trai ruột thịt Chung Mục Tú bị phế đi tứ chi, nằm la liệt trên mặt đất chẳng khác nào một tên ăn mày.
Đáy mắt Chung Hưng Ly lập tức loé lên sát ý mãnh liệt.
Chung Mục Tú dùng hơi thở cuối cùng mà gọi: "Vua cha.
Cứu con...
Cứu con
Chung Hưng Ly đau lòng đến muốn ngừng thở: “Mục Tú, yên tâm, vua cha đến cứu con đây.” "Yên tâm, vua cha sẽ đích thân giúp con báo mối thù này!”
Chung Mục Tủ bình tĩnh hơn nhiều.
Ánh mắt Chung Hưng Ly đỏ ngầu nhìn chằm chăm vào Diệp Huyền Tần: “Thần Soái, anh dám.”
“Địa vị môn phiệt Chung Thị cao hơn bất cứ thế lực nào ở Đại Hạ.”
“Anh đến môn phiệt Chung Thị chúng tôi gây sự, anh có biết tội không.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Huyền Tần nhìn lấy ông ta: “Ông chính là chủ nhân của môn phiệt Chung Thị?" Chung Hưng Ly: “Hừ, anh không xứng đáng để
chủ nhân nhà họ Chung chúng tôi đích thân ra
gặp.
“Tôi là môn chủ ngoại môn môn phiệt Chung
Thị.”
Diệp Huyền Tân: “Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi muốn chủ nhân nhà họ Chung các người đích thân ra gặp tôi.”
“Ông, không có tư cách đó.
“Im miệng" Chung Hưng Ly cáu tiết: “Bất cứ ai trong nhà họ Chung ở thế giới bên ngoài đều là dưới một người trên vạn người."
“Môn chủ ngoại môn như tôi đích thân ra gặp
.