Độc Lang cảm thấy vô cùng khó chịu, mặt anh ta đỏ đến tận mang tai nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Lão quốc tướng quân, ông đang nói điên nói khùng cái gì đấy?”
“Hai vị Tôn Vương Giả của nhà họ Chung ban nãy là do tôi và Sát Lang giết, công lao này phải thuộc về hai người chúng tôi!”
“Cậu im miệng ngay cho tôi!”
Lão quốc tướng quân thở dốc, mắng một câu.
Đây là một công lao đặc biệt sao?
Đây là tội đáng chém đầu đấy!
Cái tội danh này thật sự quá nặng, hai người không thể gánh nổi đâu! Chỉ có thể để Thần Soái chịu thay thôi!
Độc Lang cảm thấy vô cùng nóng nảy: “Ôi, cái ông già này, ông kêu ai im miệng đấy!”
“Đã sớm không vừa mắt ông già như ông từ lâu rồi.”
“Ông nói chuyện khách sáo với người nhà họ Chung như thế làm gì? Mỗi năm, họ ăn hết bao nhiêu lương thực của Đại Hạ chúng ta, lãng phí biết bao nhiêu tài nguyên của chúng ta, chắc hẳn bọn họ dùng gấp ba lần chúng ta luôn đấy!”
“Ông nhìn lại mình đi, trông chẳng khác gì con trai của người ta.”
“Tôi khinh, có quan hệ với ông đúng là mất hết mặt mũi.”
Tôi vô cùng…
Vẻ mặt của lão quốc tướng quân đã nhanh chóng tối sầm lại.
Dù gì tôi cũng là tướng quân của một nước, là mặt mũi của Đại Hạ.
Bị Thần Soái chê thì cũng được đi, cậu cũng chỉ là thuộc hạ của Thần Soái thế mà có tư cách gì để làm nhục tôi?
Đây là một sự vô lễ vô cùng lớn.
Mặt mũi của tôi để ở đây chứ hả?
Nếu không phải Thần Soái đang ở đây thì lão quốc tướng quân thật sự rất muốn ha lệnh giết đối với Độc Lang.
Diệp Huyền Tần cũng không nhìn nổi nữa.
Lão quốc tướng quân chính là đại diện của Đại Hạ, anh và ông ngang hàng với nhau nên nếu anh có sỉ vả ông đôi câu thì cũng không có gì.
Thế nhưng địa vị của Độc Lang là dưới trướng của lão quốc tướng quân, nếu dám sỉ nhục ông thì cũng đồng nghĩa với việc xúc phạm đến bề trên.
Diệp Huyền Tần lên tiếng mằng: “Độc Lang, im miệng lại cho tôi!”
Độc Lang cảm thấy có hơi bất mãn, lẩm bẩm lên tiếng: “Tôi đang nói thật cơ mà!”
Lão quốc tướng quân lên tiếng: “Hay là Thần Soái vạch rõ trắng đen đi…”
Diệp Huyền Tần: “Thế nhưng tôi lại cảm thấy Độc Lang nói đúng đấy chứ.”
Lão quốc tướng quân: “…”
Diệp Huyền Tần: “Lão quốc tướng quân, tôi hỏi ông, rốt cuộc thì cái ước hẹn trăm năm mà các người nói là cái gì?”
Lão quốc tướng quân cảm thấy hơi do dự, thế nhưng cuối cùng cũng nói: “Thần Soái, đây là bí mật của quốc gia, không thể nói ra được.”
Diệp Huyền Tần: “Không sao, ở đây không có người ngoài!”
Tại hiện trường lúc này cũng chỉ có người của môn phiệt Chung Tự và đội quân Sát Lang, đúng là không có người ngoài.
Lão quốc tướng quân cười khổ một tiếng, biết mình không thể nào thay đổi được ý định của Thần Soái: “Vậy… Thôi được rồi.” “Nói cho các người nghe cũng không sao” “Thật ra thì đời trước của tứ đại môn phiệt hiện giờ chính là tứ đại cổ võ môn phái của thời xưa.
“Tứ đại môn phái của họ đã cất giấu không ít những bảo vật quý giá và các kỹ thuật đánh nhau.”
“Nếu sử dụng một trong những kĩ thuật đánh nhau đó vậy thì cũng có thể gây náo loạn khắp toàn cầu, đào tạo ra vô số cường giả.
Thậm chí còn đào tạo cả tuyệt điện cường giả.
“Hiện giờ, kỹ thuật đánh nhau của giới võ thuật Đại Hạ có thiếu sót vô cùng lớn, nếu có thể sử dụng kỹ thuật đánh nhau đó của tứ đại môn phiệt, để tu luyện những cường giả.
Vậy thì có thể nói nền quốc phòng của Đại Hạ chúng ta không ai có thể địch lại.”
“Đại Hạ của chúng ta cùng với tứ đại môn phiệt đã có một ước định, chúng ta sẽ cung cấp cho bọn họ các tài nguyên và những nhu yếu phẩm trong một trăm năm.
Vậy thì sau một trăm năm, bọn họ sẽ công bố một số kỹ thuật đánh nhau để có thể cho các cường giả Đại Hạ tiến hành tu luyện.”
“Đây chính là ước hẹn trăm năm.”
Diệp Huyền Tân cau mày hỏi ngược lại: “Thế sao tôi lại không biết đến ước định này?”
Lão quốc tướng quân nói: “Cái ước hẹn trăm năm này đã được xác lập vào chín mươi năm trước.
Lúc ấy cậu, thậm chí là bố cậu cũng chưa ra đời, vì thế cậu không biết cũng là điều dễ hiểu thôi.
“Chỉ còn khoảng mười năm nữa là đã đến thời hạn của ước hẹn trăm năm này.”
“Vì thế Thần Soái à, cậu nên lấy đại cuộc làm trọng, đừng phá hủy ước hẹn trăm năm này.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh một tiếng: “Cái ước hẹn trăm năm này chính là một sự sỉ nhục, vì thế hôm nay tôi hải phá hủy nói”
Lão quốc tướng quân cảm thấy kinh hãi: “Thần Soái, không được đâu!”
“Chẳng lẽ cậu hy vọng giới võ đạo của Đại Hạ chúng ta sẽ luôn chìm nghỉm như thế, không cách nào phát triển sao?”
“Cậu không nghĩ nếu võ thuật của người Đại Hạ chúng ta được tăng cao vậy thì sẽ tăng cường lực lượng quốc phòng sao?”
.