Mà hai mắt Nhậm Tiền cũng rực lửa.
Trong ấn tượng của cô ấy, Diệp Huyền Tần từ trước tới giờ sẽ không làm những việc mà bản thân không nắm chắc.
Nếu như anh đã dám gọi thẳng tên của ông chủ thì trừ khi anh…
Cô ấy không kiềm được mà liên tưởng tới cảnh Diệp Huyền Tần gọi điện cho Thẩm Hải ban nãy.
Cảnh ban nãy chẳng lẽ còn có thể xuất hiện lần nữa?
Tên mập đột nhiên hét lên giận dữ: “F***, mày dám gọi thẳng tên ông chủ của bọn tao à, chán sống rồi sao!”
Diệp Huyền Tần lạnh giọng: “Bây giờ, tôi lệnh cho ông liếm sạch dày của mình!”
“F***!” Tên mập bùng nổ: “Cmn, mày dám….”
Diệp Huyền Tần đột nhiên cử động.
Tay của anh đặt trên vai của tên mập, thoáng dùng sức…
Giây tiếp theo, tên mập gần 150 cân vậy mà bị Diệp Huyền Tần nhấc lên, giống như nhấc một con chó đã chết vậy.
Dưới ánh mắt kinh sợ của tất cả mọi người, Diệp Huyền Tần nhét hắn ta vào trong thùng rác.
Tên mập to béo cứ như vậy bị một lực mạnh mẽ nhét vào trong thùng rác…thùng rác cũng gần như bị sức nặng của hắn làm hỏng luôn.
Mông của tên mập bị nhét vào thùng trước, lúc này thân người hắn gập lại thành hình chữ “V”, phần đầu và hai chân thẳng hàng nhau.
Vừa vặn có thể khiến hắn liếm tới giày của mình.
Cảnh tượng này giống hệt cảnh Nhị đương gia bị nhét vào thùng rác trong phim điện ảnh “công phu”.
Hiện trường nhất thời bùng nổ.
Điên rồi, người trẻ tuổi này điên thật rồi.
Vậy mà dám thất kính với tên mập như vậy, công ty dược Nhân Hòa không lấy mạng cậu ta mới lạ đấy.
Nhân viên tháp tùng của tên mập thấy cảnh này mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng chạy tới bên cạnh người hắn, muốn lôi hắn ra ngoài.
Tên mập tức sùi bọt mép, liên tục thét lên: “Đừng… đừng động… eo… eo sắp gãy rồi.”
“Mau… mau kêu người… gọi điện cho ông chủ đi…”
Người bên cạnh tức tốc rút điện thoại ra, nhanh chóng tìm số ông chủ gọi đi: “Ông chủ, xảy ra chuyện rồi, anh mập bị đánh rồi.”
“Được được ạ, chúng tôi ở khách sạn Thủy Tinh đợi anh.”
Ngắt điện thoại, nhân viên bên cạnh chỉ vào Diệp Huyền Tần nói: “Oắt con, mày chết chắc rồi.”
“Mười vệ sĩ của ông chủ bọn tao đều xuất thân từ lính đặc chủng, mày rửa sạch cổ đợi chết đi.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh nói: “Được, tôi đợi, xem xem ai mới là người chết.”
“Có điều, trước lúc đó, gã mập, ông nên liếm sạch giày của mình trước đi.”
“Ngông cuồng!” Tên mập gào thét: “Mày… chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…”
Tay của Diệp Huyền Tần lại một lần nữa đặt lên trên đầu của tên mập, dùng sức ấn xuống, tên mập lại vùi sâu hơn một chút vào thùng rác.
Tiếng thét như thọc tiết heo rú lên: “Dừng tay… đau… aaaaaa.”
Nhân viên đi cùng không dám tiến tới giúp đỡ…ngoan ngoãn đứng một bên, tên nhóc này có thể nhấc một người gần 150 cân lên nhẹ nhàng như thế chứng tỏ sức lực của hắn không tầm thường.
Mấy người bọn họ căn bản không phải đối thủ của đối phương!
Diệp Huyền Tần: “Liếm giày, nếu không thì không chỉ có mỗi eo bị gãy thôi đâu.”
“Tôi liếm…tôi liếm…” Tên mập sợ đến phát điên rồi, vội vàng thè lưỡi ra, khó nhọc liếm sạch dày của mình.
Một màn này vô cùng tức cười, chọc cho tất cả mọi người đang đứng đó trộm cười liên tục.
Tên mập này đoán chừng là người trưởng thành đầu tiên trên đời có thể liếm giày của chính mình đấy.
Có điều, Nhậm Tiền lại lo lắng vô cùng.
Diệp Huyền Tần càng “kiêu ngạo”, cô ấy lại lo lắng Diệp Huyền Tần sẽ ngã càng thảm.
Cô ấy nhỏ giọng, rụt rè nói: “Ông chủ Diệp, không thì… anh về trước đi.”
“Chuyện ở đây giao cho tôi xử lí.”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Không thể đi, đợi lát nữa còn phải tặng cho cô một phần quà nhỏ.”
Nhậm Tiền trong lòng vui vẻ: người trong lòng muốn tặng quà cho cô ấy, chuyện này còn vui hơn cả việc lấy được hợp đồng với công ty dược Nhân Hòa nữa.
Chết thì chết thôi, liều mình bồi quân tử!
Chỉ có điều, tại sao thái độ vẫn cứ lạnh lùng như vậy chứ, anh đối với tôi nhiệt tình một chút, một chút thôi thì cũng chết à?!
Bạn học cũ của Diệp Huyền Tần là Phạm Vân Hà và Chu Quốc Cường cũng bị sự náo nhiệt ở bên này thu hút đi tới.
Sau khi tìm hiểu rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, hai người liền không dám tỏ ra quá hưng phấn.”
.