Bởi vì chuyện của Chuột Con, Diệp Huyền Tần chẳng còn khẩu vị gì.
Hạ Mộng vừa nhận chức Tổng giám đốc, có rất nhiều chuyện bận rộn cần làm, cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Hai người ăn đơn giản một chút, trò chuyện đôi câu rồi qua loa kết thúc bữa cơm.
Diệp Huyền Tần trở về nhà, còn Hạ Mộng thì đến tìm Nhậm Tiền để hoàn thành thủ tục bàn giao công việc.
Nói ra cũng thật trùng hợp, Diệp Huyền Tần vừa rời khỏi, bá vương ở thôn Chu Gia, Chu Việt, liền tới.
Bạn gái anh ta ngày mai tổ chức sinh nhật, anh ta tới để sắp xếp bữa tiệc sinh nhật ngày mai.
Chu Việt vừa tới, lập thu hút sự chú ý của Phạm Vân Hà và Chu Quốc Cường.
Phạm Vân Hà nhỏ giọng nói: “Quốc Cường, cậu nhìn người đằng kia đi, có giống cái tên đã đánh gãy chân của Chuột Con không?”
Chu Quốc Cường nói giọng khẳng định: “Tôi nhớ rất rõ, trên cổ đối phương có một vết sẹo, tám chín phần chính là hắn ta.”
Phạm Vân Hà nói: “Ừm, quả thật là tốn bao công sức cũng chẳng tìm thấy, lúc chẳng đi tìm thì lại tự động xuất hiện.”
“Chúng ta phải theo dõi chặt hắn, hắn chính là viên đá lót đường cho sự nghiệp thăng quan tiến chức của chúng ta.”
Chu Quốc Cường vội vàng gật đầu: “Ừm, tôi ở đây theo dõi hắn, cậu tới phòng giám sát xem thử xem hắn đi xe gì, ghi cả biển số nữa.”
…
“Mẹ, nấu cơm nhanh lên chút, con gái bảo bối của mẹ đói sắp chết rồi.” Từ Lam Khiết nhìn một bàn đầy món ăn thơm nức, nước miếng như chỉ chực trào ra.
“Không được, không được.” Lý Khả Diệu bỏ thêm chút dầu mè vào trong canh sườn, nói: “Huyền Tần chưa trở về, ai cũng không được động đũa.”
Từ Lam Khiết bĩu môi, buồn bực nói: “Mẹ, con mới là con gái ruột của người đấy được không, Diệp Huyền Tần chỉ là người ngoài thôi.”
“Bây giờ sao lại có cảm giác như con được nhặt về vậy.”
Trình Hạ Vũ cười hì hì nói: “Không, cậu chính là được tặng lúc nạp tiền điện thoại.”
Từ Lam Khiết tức giận đạp Trình Hạ Vũ một cái: “Im nào, nha đầu chết tiệt nhà cậu cùng một phe với ai vậy hả?!”
“Mẹ, cho dù người không suy nghĩ cho con thì cũng phải suy nghĩ tới Cá Nhỏ chứ.”
“Cá Nhỏ bận rộn cả một ngày trời với con, đói sắp ngất rồi, mau ăn cơm đi mà, để cho Cá Nhỏ bồi bổ một chút.”
“Dừng lại, dừng lại.” Trình Hạ Vũ mặt vô tội nói: “Cá Nhỏ thông minh được việc bày tỏ, cái nồi này tớ kiên quyết không đội.”
Từ Lam Khiết: “…”
Thế đạo vô thường, lòng người chóng tàn mà!
Cô có một cảm giác tuyệt vọng kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa!
Trong lúc mọi người đang chờ đợi vô cùng sốt ruột, Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng lững thững trở về!
Lý Khả Diệu đon đả nhiệt tình nghênh đón, cầm dép trong nhà tới cho Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, mệt lắm rồi đúng không.”
Từ Huy Hoàng cũng bày xong chai rượu, rót vào hai cốc nói: “Huyền Tần, uống chút rượu cùng bố nào.”
Diệp Huyền Tần: “Vâng bố.”
“Mẹ, mẹ đừng bận rộn nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi, mẹ vất vả làm một bàn đầy thức ăn như vậy.”
“Ấy, được rồi, được rồi!” Lý Khả Diệu cười đến rạng rỡ.
Từ Lam Khiết tức giận nói: “Diệp Huyền Tần, anh đi lang thang nhàn tản cả một ngày, còn không biết xấu hổ mà hưởng thụ sự đãi ngộ này sao?”
Diệp Huyền Tần còn chưa mở lời, Lý Khả Diệu đã vội lên tiếng: “Con nhóc này, nói bậy cái gì vậy hả!”
“Huyền Tần hôm nay vất vả cả ngày trời không phải đều là vì con sao? Con đừng có mà không biết điều như vậy.”
“Đúng rồi, Huyền Tần, khách sạn tổ chức sinh nhật cho Lam Khiết đã đặt xong chưa?”
Diệp Huyền Tần gật đầu nói: “Mẹ yên tâm, con đã đặt ở khách sạn Thủy Cung rồi.”
Lý Khả Diệu cảm thấy rệu rã khắp người, nói: “Sao lại tới chỗ như thế.
Ngày mai sẽ có rất nhiều bạn bè, họ hàng tới, nhiều người như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền cho đủ.”
Diệp Huyền Tần cười nhẹ, không trả lời, chỉ cầm cốc rượu lên nói: “Bố, con kính bố một ly.”
Cả khách sạn Thủy Cung đều là của anh, còn lo lắng tốn tiền sao?
“Được, được.” Từ Huy Hoàng cười khanh khách cầm cốc rượu lên, một hơi uống cạn: “Rượu ngon!”
Từ Lam Khiết đột nhiên nói: “Diệp Huyền Tần, em hỏi anh, việc phá bỏ và di dời của thôn Chu Gia có liên quan tới anh không?”
Diệp Huyền Tần hiếu kỳ nói: “Lam Khiết, sao tự nhiên lại hỏi như vậy?”
Từ Lam Khiết: “Ha ha, đừng ở đây giả vờ với em, em đã điều tra rõ ràng tất cả mọi việc rồi.”
“Là Công ty dược Nhân Hòa định xây dựng xưởng thuốc gần thôn Chu Gia, người dân trong thôn Chu Gia đều đi tới đó ứng tuyển hết rồi.”
“Công ty dược Nhân Hòa người ta quy định, muốn kí hợp đồng lao động thì nhất định phải sống ở xưởng thuốc, vì vậy những người dân đó mới sảng khoái phá dỡ và di dời nhà.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Em thông minh thật!
Từ Huy Hoàng kinh ngạc nói: “Lam Khiết, con nói gì cơ? Công ty dược Nhân Hòa tới Tân Hải mở xưởng chi nhánh rồi?”
Từ Lam Khiết vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, sao thế ạ?”
Từ Huy Hoàng càng khiếp sợ hơn: “Là không thể nào chứ sao.
Công ty dược Nhân Hòa là công ty hàng đầu trong ngành dược ở Đại Hạ, vậy mà lại tới một nơi khỉ ho cò gáy này để mở chi nhánh sao?!”
“Lần này chính phủ thành phố Tân Hải sẽ có thể thu được bao mấy trăm triệu thậm chí mấy chục tỷ tiền thuế đây.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười, nói: “Bố, bố có hứng thú hợp tác với công ty dược Nhân Hòa không?”
Từ Huy Hoàng khổ sở cười: “Huyền Tần, con lại trêu đùa bố rồi!”
“Những đối tác hợp tác của công ty dược Nhân Hòa đều là những doanh nghiệp lớn được OTC chứng nhận, quầy thuốc nhỏ của bố, ước chừng là làm việc vặt cho người ta, người ta cũng không cần ấy chứ.”
Diệp Huyền Tần khích lệ nói: “Bố, đừng tự coi nhẹ bản thân như vậy.”
“Nói không chừng, công ty dược Nhân Hòa bây giờ đã chuẩn bị xong hợp đồng để ký kết rồi ấy chứ.””
.