Cái gì!
Nhìn thấy hai chữ “Dược Điền”, da đầu của Lương Trung như muốn nổ tung.
Dược Điền, đó là cơ mật “SSSSS” cấp quốc gia đấy, nó là chuyện lớn liên quan mật thiết tới hàng nghìn quân dân của Đại Hạ!
Nói cách khác, chính là cửa lớn kiên cố liên quan trực tiếp tới việc bảo vệ quốc gia.
Loại cơ mật này, làm sao có thể bị người bình thường nghe trộm cho được.
Lương Trung đã sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng: “Diệp soái yên tâm, tôi lập tức sẽ đi điều tra!”
Nửa giờ sau, một nhà Từ Lam Khiết lái xe tới khách sạn Thủy Cung.
Nhà bên ngoại của Lý Khả Diệu đã sớm đứng ở trước cửa đợi từ lâu.
Bà ngoại tuổi già sức yếu, bác cả với chiếc bụng bia, bác gái với lớp trang điểm dày cộp, cùng với mấy đứa con tinh thần phấn chấn.
Trước khi xuống xe, Lý Khả Diệu lại dặn dò lần nữa: “Phải nhớ kĩ cho mẹ, nếu người nhà ngoại có hỏi đến ông nội con, các con liền nói là ông đã nhập viện, vào phòng giám hộ bệnh nặng, không thể nào đến được.”
“Nếu không sau này không còn mặt mũi nào mà trở về nhà mẹ đẻ nữa.”
Từ Huy Hoàng áy náy, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Lý Khả Diệu xuống xe, nhiệt tình chào hỏi với người nhà bên ngoại: “Mẹ, anh cả, chị cả, mọi người đến sớm vậy.”
Bọn họ chỉ lạnh nhạt gật đầu, điều này khiến cho Lý Khả Diệu có chút lúng túng.
Từ Lam Khiết cũng chủ động tiến tới chào hỏi: “Bà ngoại, bác gái, bác cả, mọi người đợi lâu rồi phải không.”
Nhìn thấy Từ Lam Khiết, trên mặt bà ngoại cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Bà ngoại xem thường Từ Huy Hoàng, năm xưa Lý Khả Diệu một lòng muốn gả cho ông, cũng khiến cho bà ngoại không hề vui vẻ.
Nhiều năm như vậy rồi, bà ngoại vẫn luôn đối xử với vợ chồng Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng không lạnh không nhạt.
Nếu như không phải bởi vì Từ Lam Khiết, bà ngoại thậm chí còn lười chả thèm đến Tân Hải.
Có điều, bác gái và bác cả vẫn luôn lạnh nhạt như cũ, không hề lên tiếng.
Bà ngoại thân mật nắm tay Từ Lam Khiết, nói: “Nha đầu, nói với con bao nhiêu lần rồi, con phải ăn nhiều một chút, nhìn con này, lại gầy đi rồi.”
Từ Lam Khiết le lưỡi làm mặt quỷ: “Bà ngoại, con cũng tăng lên mấy lạng thịt rồi đó chứ, chỉ có điều là phát triển lên trên thôi.”
Tính cách tinh quái của Từ Lam Khiết chọc cho bà ngoại vui vẻ không dứt, cười tít mắt.
Từ Huy Hoàng vội vàng đưa thuốc tới cho bác cả: “Anh cả, hút một điếu.”
Bác cả nhận lấy điếu thuốc, phát hiện đây là hộp thuốc lá mềm Trung Hoa, hơn 200 nghìn một hộp, bèn lập tức tỏ ra không vui: “Từ Huy Hoàng, cậu đây là bất chấp lấy thể diện à, điều kiện nhà mình như thế nào còn không biết sao? Lại đi hút loại thuốc đắt như vậy.”
“Tiền lương một năm của tôi là hơn 740 triệu, còn chưa tính tiền thưởng, mà cũng chỉ dám hút loại Tiểu Hoa hơn 70 nghìn một hộp.”
“Cậu nghĩ rằng cậu hút thuốc tốt thì người khác sẽ coi trọng cậu hơn sao, nhưng trên thực tế chỉ khiến người ta chê cười thôi!”
Đối diện với lời khiển trách của bác cả, Từ Huy Hoàng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không dám phản bác.
Bác cả là người làm ở cơ quan nhà nước, giữ chức trưởng ban của một cơ quan, coi thường nhất chính là những người kinh doanh cá thể như Từ Huy Hoàng.
Ngày thường ông ta lúc nào cũng hô tới quát lui với Từ Huy Hoàng, thậm chí đến con của ông ta cũng dám phê bình Từ Huy Hoàng một hai câu, Từ Huy Hoàng đã sớm hình thành thói quen nhẫn nhục chịu đựng.
Người con rể như Từ Huy Hoàng này là nổi tiếng chịu nhiều ấm ức!
Bác gái không ưa nhất chính là nhìn thấy Từ Lam Khiết và bà ngoại thân mật, không nhịn được nói: “Được rồi mẹ, muốn chán ghét thì vào bên trong lại chán ghét, đừng làm lỡ sinh nhật của con gái bảo bối Tuyết Hoa của con.”
Lý Khả Diệu sửng sốt một chút: “Sinh nhật của Tuyết Hoa?”
Bác gái nói: “Đúng vậy, hôm nay chính là sinh nhật 25 tuổi của Tuyết Hoa.”
Lý Khả Diệu lời nói gần như khẩn khoản: “Chị, sinh nhật lần thứ 25 không thể nào quan trọng được như lễ trưởng thành 23 tuổi được.”
“Chi bằng chị đổi một ngày khác để tổ chức sinh nhật cho Tuyết Hoa đi.
Khi trước, ngày tổ chức lễ trưởng thành của Tuyết Hoa, em cũng đã đặc biệt kéo lùi lại sinh nhật của Lam Khiết mà.”
Bác gái chặn lời nói: “Sinh nhật của con gái cô là sinh nhật, sinh nhật của con gái bảo bối của tôi lẽ nào không phải sinh nhật sao? Cô nói chuyện kiểu gì thế hả?!”
“Hơn nữa, cho dù tôi có đồng ý lùi ngày, thì bạn trai của Tuyết Hoa cũng sẽ không đồng ý.
Bạn trai của Tuyết Hoa đã đặt xong bàn tiệc sinh nhật ở khách sạn Thủy Cung này, nói là phải làm thật lớn.”
“Hôm này các người may mắn, có thể hưởng ké diễm phúc của Tuyết Hoa, cũng được tổ chức lễ trưởng thành ở khách sạn Thủy Cung.”
“Đúng rồi, bạn trai của Tuyết Hoa có bối cảnh quân đội, là người có địa vị, lát nữa các người biểu hiện tốt một chút, đừng có lộ mấy tính cách quê mùa thường ngày ra, tránh cho chúng tôi bị người ta xem thường.””
.