**********
Lâm Vũ Minh: “Hừ, không thể thông thông báo được!” "Cô vi phạm giao ước của chúng ta, không giết Diệp Huyền, giữa chúng ta đã không còn có quan hệ gì rồi." "Mời ông lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách tôi gọi người đuổi ông ra ngoài."
Thư ký Quỳnh thở dài, bất đắc dĩ lấy trong người ra một khẩu súng ngắn, chỉ về hướng Lâm Vũ Minh: "Vốn không muốn động tay, là ông ép tôi đấy nhé." "Mau trả lời câu hỏi của tôi.
Nếu không, trước khi bị tôi đuổi ra ngoài, tôi sẽ tiến ông đi gặp Vương
Minh.”
Nhìn thấy khẩu súng, trong phút chốc bỗng hoảng loạn, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đây chính là địa bàn của bản thân đó, cô ta thật sự dám nổ súng?
Nếu cô ta nổ súng, chính cô ta cũng sẽ không đi được, hai bên đều bị thiệt.Cho nên thái độ Lâm Vũ Minh vẫn cứng rắn như cũ: "Cô đây là muốn uy hiếp à? Lâm Vũ Minh tôi không dễ bắt nạt thế đâu nhé.
"
Kết quả còn chưa nói xong, thư ký Quỳnh đã bóp cò súng.
Pång!
Tiếng động nặng nề vang lên đỉnh tại nhức óc, đầu óc Lâm Vũ Minh nổ vang một trận.
Một viên đạn bay thẳng vào chính giữa bụng Lâm Vũ Minh, máu tươi như vòi nước bị hở, không ngừng chảy ra ngoài.
Lâm Vũ Minh giơ tay che lại theo bản năng, nhưng, căn bản không thấm vào đâu.
Ông ta đau tới mức kêu gào thảm thiết, run rẩy ngã trên nền đất mà co rút, trong miệng hộc ra từng ngụm máu lớn.
Ông ta nhìn thư quý Quỳnh với vẻ khó tin.
Con mụ điên, con mụ điển này, cô ta thực sự dám nổ súng!
Cô ta không sợ bị nhốt vào trong trụ sở tập đoàn Liên Phát, cả đời cũng không ra được sao?
Pång pång pång!
Âm thanh gõ cửa phòng làm việc vang lên.
"Sếp ơi, xảy ra chuyện gì vậy a?" "Vừa rồi chúng tôi nghe thấy tiếng động rất lớn, là có chuyện gì sao ạ?" "Sếp ơi, ngài ở bên trong sao?"
Rất rõ ràng, là bảo vệ nghe thấy tiếng súng, liềnchạy tới kiểm tra tình hình.
Thư Ký Quỳnh hung ác cười, nhìn Lâm Vũ Minh: "Nên làm thế nào, không cần tôi nói nhỉ."
Nói rồi, súng trong tay cô ta, đặt lên trước đầu Lâm Vũ Minh.
Lúc này Lâm Vũ Minh nào còn dám phản kháng chứ.
Ông ta không nghi ngờ chút nào, thư ký Quỳnh sẽ còn nổ súng hay không.
Lâm Vũ Minh cố nén đau đớn, hét lên với bên ngoài: "Cút!" "Deu cút cho ông đây!" "Chuyện ở đây không cần mấy người quản."
Ngoài cửa yên tĩnh lại, tiếng bước chân ngày càng xa dần.
"Hiện tại, có thể nói rồi." Thư ký Quỳnh nở nụ cười lạnh lẽo.
Lâm Vũ Minh cắn răng, nhịn đau nói: "Là...!là tôi phải người ám sát Diệp Huyền!" “Diệp Huyền và người phụ nữ của anh ta, tối qua đã chết rồi.”
Thư ký Quỳnh: "Ông phải người thế nào đi ám sát?"
Lâm Vũ Minh: "Là một vị vương giả trong phạm vi lòng đất.
Ha ha!
Trong giọng nói thư ký Quỳnh lộ vẻ cười cợt khinh thường: "Vương giả? Một kẻ râu ria, cũng dám xưngvương? Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng." "Theo tôi được biết thì, năng lực của Diệp Huyền Tần rất mạnh mẽ, đừng nói một kẻ râu ria, trăm nghìn kẻ râu ria, cũng không địch lại được Diệp Huyền Tần." "Bây giờ ông nói với tôi Diệp Huyền Tần sẽ chết dưới tay một kẻ rầu tia, tôi sẽ tin à?"
Đùa cái gì thế?
Lâm Vũ Minh nghe ngáo luôn.
Hơn trăm nghìn kẻ râu ria, đều không chống lại
Diệp Huyền Tần được?
Đúng là chuyện hài hước mà, vài trăm nghìn người, mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết Diệp Huyền Tần rồi.
Cô coi Diệp Huyền Tần là tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không à, có thể chiến đấu với trăm nghìn thiên binh thiên tướng?
Lâm Vũ Minh nói: "Thực ra, sát thủ tôi phải đi không phải là ra tay chính diện với Diệp Huyền Tần, mà là hạ độc cho anh ta." "Cho dù năng lực của anh ta có mạnh cỡ nào, cũng là da thịt thôi, không thể miễn dịch với kịch độc nhỉ."
Thư ký Quỳnh đăm chiêu suy nghĩ.
Nếu Diệp Huyền Tần thật sự chết bởi kịch độc, vậy cũng có thể coi là hợp tình hợp lý.
Cô ta vẫn có chút không yên tâm: "Ông có thể xác định rằng Diệp Huyền Tân chết rồi?" Lâm Vũ Minh: "Đương nhiên."img.