Thiên La Thập tam châm, có thể cứu người cũng có thể giết người!
Động tác của anh vô cùng nhuần nhuyễn, bản thân anh tạo ra nên anh đã sớm luyện tới trình độ người và kim châm hợp thành một rồi.
Cảnh giới người và kim châm hợp thành một chính là có thể châm vào huyệt người khác dù ở khoảng cách xa!
Một giây sau, bất chợt bốn năm bảo vệ liền co rút cả người, sau đó “ầm ầm” ngã xuống trên mặt đất, khổ sở kêu thảm.
“Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy? Đau chết ông rồi.”
“Sao ông cảm thấy trong người như có vô số con kiến đang cắn nội tạng của mình vậy.”
“Đau chết mất, cứu mạng, cứu mạng với!”
Vừa rồi là do Diệp Huyền Tần đâm vào các vị trí huyệt đạo của họ nên mới khổ sổ tới vậy, có thể được coi như là đau đớn như khi phụ nữ sinh con rồi!
Mấy người này phế bỏ cũng không uổng!
Mà nhóm người vây quanh xem thì choáng váng không thôi!
Hiện tại xảy ra tình huống gì vậy?
Vừa rồi Diệp Huyền Tần chỉ động hai cánh tay, căn bản còn chưa tiếp xúc với kẻ thù thì người bên kia đã ngã rạp xuống bị phế đi rồi!
Có lẽ là kiểu “Đánh trâu từ xa” trên TV nói, mà cái này có thể tồn tại trên thế giới này sao?
Cái này… Quá giật gân đi.
Bởi vì kim quá nhỏ mà tốc độ lại nhanh, cho nên rất nhiều người không chú ý tới sự tồn tại của mấy cây ngân châm này.
Ông Vương đau đớn tới mức không kiềm chế được tiểu tiện ra ngoài, tiểu ướt cả đũng quần mất hết thể diện.
Ông ta thật sự vô cùng giận dữ tới muốn điên luôn: “Lễ tân, lễ tân đâu rồi? Con mẹ nó còn mất hồn cái gì, nhanh gọi điện cho anh hai của tôi đi.”
“Anh ta là viện trưởng của bệnh viên, anh ta nhất định biết người của cục công an, ông đây muốn cho cậu ta ngồi tù tới lúc mục xương!”
Lúc này vị lễ tân mới tỉnh táo lại, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho viện trưởng Hồ Trung Khánh.
Gio phút này, viện trưởng Hồ Trung Khánh đang trong phòng họp.
Mặc dù ông ta là viện trưởng cao quý, nhưng lần hội nghị này ông ta cũng không phải nhân vật chính.
Hôm nay, ông ta bỏ hết sức lực mới mời được Hội trưởng Hiệp Hội Đông y Lý Nhất Minh tới bệnh viện chỉ đạo công việc.
Địa vị của Lý Nhất Minh cao hơn ông ta mấy lần, có người kia ở đây thì làm gì có cơ hội cho ông ta nháo động.
Đang bàn luận về diễn đàn Đông y toàn cầu lần trước, chuyện “bác sĩ Diệp” một mình ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ được mặt mũi của ngành Đông y khiến Lý Nhất Minh cảm xúc vô cùng vui sướng, hăng ái giống như người ra tay là ông ta vậy, đánh vào thể diện của Tây Y mà lấy lại danh dự cho Đông y.
Hồ Trung Khánh cẩn thận nói: “Ngài Lý Nhất Minh, có phải ngài có cách liên lạc với bác sĩ Diệp đúng không?”
“Bệnh viện nhân ái chúng tôi có mong muốn mời cậu ấy tới làm viện trưởng, đương nhiên không cậu ấy tới đây làm, thậm chí không cần thực hiện bất kỳ nghĩa vụ gì, chỉ cần treo cái tên là được rồi.”
“Về phần đãi ngộ về lương thưởng, thì nhất định là cao nhất có thể.”
Lý Nhất Minh thở dài một tiếng: “Ai, vị bác sĩ Diệp này mặc dù năng lực rất cao nhưng làm người vô cùng khiêm tốn, tôi mời cậu ấy tới làm Hội trưởng Hiệp Hội cậu ấy cũng không đồng ý, huống chi là làm viện trưởng cho một bệnh viện nhỏ như này chứ.”
Cái này khiến cho mọi người đều thất vọng.
Lúc này, điện thoại của Hồ Trung Khánh vang lên.
Ông ta vội vàng cúp máy.
Có Lý Nhất Minh trong hội nghị, sao mà ông ấy dám nghe điện thoại.
Nhưng ông ấy vừa cúp máy thì bên kia lại gọi tới nữa.
Liên tiếp lặp lại nhiều lần như vậy.
Lý Nhất Minh nói: “Hồ Trung Khánh, nhận đi, nói không chừng là chuyện lớn liên quan tới mạng người đấy.”
Hồ Trung Khánh bày ra vẻ mặt áy náy cười nhận điện thoại.
Ông ấy trách cứ: “Xảy ra chuyện gì? Không phải đã nói là tôi đang họp không nên làm phiền sao?”
Tiền Đài vội vàng nói: “Viện trưởng không xong rồi, em gái ngài và em rể ngài đều bị đánh cho phế luôn rồi, ngài nhanh tới đây xem đi.”
“Cái gì?” Hồ Trung Khánh lập tức bùng nổ.
Trên địa bàn của ông ta, vậy mà dám phế người nhà của ông ta, người kia bộ ăn gan hùm mật gấu hay sao vậy!
Hồ Trung Khánh nói một câu “Biết rồi!” xong thì cúp điện thoại ngay.
Ông ta áy náy nói: “Ngài Lý, trong bệnh viện xảy ra chút chuyện, tôi phải đi qua xử lý một chút…”
“Thật sự xin lỗi ngài quá, xử lý xong tôi sẽ trở về ngay.””
.