Diệp Huyền Tần sớm đã sắp xếp tốt máy bay riêng, chờ các cô.
Sau khi đưa các cô lên phi cơ, Diệp Huyền Tần tiến tới quán bar Thanh Tửu.
Giữa đường, Diệp Huyền Tần đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Độc Lang
Diệp Huyền Tần nghe máy.
Độc Lang nói: "Anh, chúng ta đã tìm thấy một số thông tin hữu ích trên thiết bị liên lạc mà chúng ta đã tìm kiếm từ thư ký Quỳnh."
Diệp Huyền Tần: "Nói "
Độc Lang: "Chúng ta phát hiện, thư ký Quỳnh truyền tin tín hiệu, hằng năm bao một quán bar, tên quán bar là Thanh Tửu." "Điều này cho thấy Thư ký Quỳnh gần đây thường xuyên hoạt động ở quán bar Thanh Tửu.
Em nghi ngờ rằng đó có thể là thành trì của phòng tuyến Côn Luân."
Diệp Huyền Tần gật gật đầu: "Ừ, tôi cũng nhận được thông tin tương tự.
Quán bar Thanh Tửu quả thực có thể là thành trì của phòng tuyến Côn Luân."Độc Lang: "Vừa rồi em đã phải ám vệ đi dò xét, nhưng mà vẫn chưa phát hiện ra tin tức gì có ích." "Anh, bây giờ anh có muốn em dỡ bỏ quán bar Thanh Tửu không, tìm kiếm manh mối."
Không được!
Diệp Huyền Tần không chút do dự từ chối.
"Bây giờ chúng ta hoàn toàn không biết gì về phòng tuyến Côn Luân cả, manh mối có ích duy nhất, đó là quán bar Thanh Tửu." "Cho nên bây giờ tuyệt đối không thể bứt dây động rừng, kẻo mất đi manh mối duy nhất này." "Tôi sẽ tự mình đến quán bar Thanh Tửu âm thầm hỏi, cậu cho mọi người rút đi, đỡ phải ảnh hưởng đến tôi điều tra."
Độc Lang: "Hiểu rồi!"
Không bao lâu, Diệp Huyền Tần đi tới quán bar Thanh Tửu.
Quán bar Thanh Tửu nguy nga lộng lẫy, quy mô to lớn, hắn là quán bar lớn nhất gần đây.
Nhưng mà, giờ phút này bên trong quán bar lại vắng vẻ, không khí yên lặng, không mấy khách.
Ngày thường bên trong đây, đều là xã hội đen.
Tuy nhiên, hiện tại những tên xã hội đen ở đây, bao gồm cả kẻ cầm đầu Dương Vạn Minh, đều đã bị Diệp Huyền Tần nhổ tận gốc, cho nên việc làm ăn ở đây đương nhiên vô cùng vắng vẻ.
Diệp Huyền Tần lấy thân phận một vị khách đi vào.
"Một ly nước số đa, cảm ơn."Diệp Huyền Tần nói với nữ nhân viên pha chế.
Nữ nhân viên pha chế gợi cảm quyến rũ, hình như tâm tình không tốt.
Cô ta lười biếng ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền Tần, nhẹ giọng hỏi: "Một người?"
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Nữ nhân viên pha chế rót cho Diệp Huyền Tần một ly bia: "Uống cùng tôi một lỵ, tôi mời anh." "Thật xin lỗi, tôi không uống rượu." Diệp Huyền Tần thẳng thắn nhanh nhẹn từ chối: "Một ly nước số đa, cảm ơn."
Được rồi, nữ nhân viên pha chế cười chua xót, rót cho Diệp Huyền Tần một ly số đa.
Diệp Huyền Tần bưng ly nước số đa, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Khóe mắt anh quan sát xung quanh bốn phía, tìm kiếm mọi manh mối khả nghi.
Nhưng mà, kết quả lại làm cho anh rất thất vọng, nơi này thoạt nhìn là một quán bar bình thường, không có chỗ nào khả nghi.
Nhìn nhìn, ánh mắt của Diệp Huyền Tần vô tình đụng phải ánh mắt của nữ nhân viên pha chế.
Lúc này Diệp Huyền Tần mới phát hiện, nữ nhân viên pha chế liên tục nhìn mình.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, trên má có những giọt nước mắt, nét mặt đượm buồn, nhìn mình như chìm trong ký ức đau buồn.
Diệp Huyền Tần cầm ly nước lên nhấp một ngụm.img.