Một lúc sau, cánh cửa phòng VIP được mở ra, một ông lão tóc hoa râm, râu trắng đi vào.
Nhìn thấy ông lão, ba người đồng loạt đứng lên.
Người tới không phải ai khác, chính là khách quý của bọn họ, thần y Hoa Thiên Thành.
“Ông Hoa, ông tới rồi, xin mời ngồi.
“Ông Hoa, mời ông uống trà” “Quả đúng là trăm nghe không bằng một thấy, gặp bên ngoài mới thấy khí chất của ông Hoa còn phong độ hơn nhiều so với nghe nói
Thần y Hoa Thiên Thành nghe thấy mọi người khen tặng thì chỉ thờ ơ, kiêu ngạo khẽ gật đầu một cái, ngồi xuống.
Nhưng mọi người vẫn tiếp tục khen ngợi, tâng bốc ông.
Hoa Thiên Thành khoát khoát tay áo: “Không cần phải vòng vo tam quốc, trực tiếp vào vấn đề chính đi.
Các người mời tôi đến đây để làm gì?”
Tống Thanh Nhan vội vàng nói: “Xin chào ông Hoa, tôi tên là Tổng Thanh Nhàn, đây là con gái của tôi, con bé là Phương Như.
Con bé bị căng cơ bắp chân vì vậy mấy năm nay không thể tự đi lại được.
Chúng tôi cũng đã tìm vô số bác sĩ có tiếng nhưng kết quả người nào cũng nói là không thể chữa được.
Lúc ấy tưởng chừng như hết hi vọng rồi thì nghe người ta nói ông Hoa đây y thuật cao siêu, rất nhiều người mắc bệnh nan y đều đã được ông chữa khỏi, vì vậy nên mới muốn mời ông Hoa đến đây một chuyến để nhờ ông xem thử xem bệnh của con bé còn có hy vọng hay không”
Ánh mắt của Hoa Thiên Thành di chuyển sang phía bé Phương Như.
Ông ta đeo găng tay vào, cẩn thận kiểm tra hai chân của Phương Như.
Đám người Tống Thanh Nhàn khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, hồi hộp chờ đợi kết quả kiểm tra của Hoa Thiên Thành.
Làm ơn có thể chữa được, làm ơn có thể chữa được
Không lâu sau Hoa Thiên Thành đã kiểm tra xong.
Tống Thanh Nhàn nhanh chóng hỏi thăm: “Ông Hoa, hai chân của con gái tôi có thể chữa được không? Chắc hẳn là ông có cách đúng không!”
Hoa Thiên Thành gật đầu: “Đương nhiên là có.”
A!
Cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng mọi người cũng có thể buông xuống, người cảm thấy kích động nhất chính là Tống Thanh Nhàn, cô ta kích động đến mức đôi mắt ngấn lê.
Thật may quá, cuối cùng cũng có một tia hy vọng.
“Nhưng mà.” Hoa Thiên Thành đột nhiên tiếp tục lên tiếng khiến cho thần kinh của bọn họ vừa được thả lỏng lại căng thẳng trở lại, nhìn chăm chú về phía Hoa Thiên Thành.
Tổng Thanh Nhàn nói: “Ông Hoa, nhưng mà cái gì, ông cứ nói đi đừng ngại.
Hoa Thiên Thành không nhanh không chậm nói: “Tiền khám chữa bệnh của tôi rất đắt, mấy người chuẩn bị xong chưa?”
Tống Thanh Nhàn vội vàng nói: “Tiền không thành vấn đề, tiền khám chữa bệnh chúng tôi đã sớm chuẩn bị từ trước rồi.”
Nói xong, cô ta lôi từ trong túi ra một chồng tiền, ước chừng khoảng ba trăm năm mươi triệu đồng.
“Hoa thần y, đây là một chút tâm ý của chúng tôi, mong rằng Hoa thần y có thể nhận cho
Ông Hoa liếc mắt nhìn ba trăm năm mươi triệu đồng, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường: “Các người có ý gì? Coi tôi là ăn xin mà đánh đuổi hả? Có ba trăm năm mươi triệu mà muốn tôi khám chữa bệnh, các người khinh thường tôi đấy à?"
Khuôn mặt đám người Tống Thanh Nhàn nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ, lời này tức là ông Hoa chế quá ít tiền.
Có thể g được ba trăm năm mươi triệu này là cực hạn của Tổng Thanh Nhàn rồi, hơn nữa trong số này cô ta còn mượn Hàn Tây Thi một ít rồi.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là tái Tây Thi đứng lên nói: “Ông Hoa, ba trăm năm mươi triệu này chỉ là một nửa tiền khám chữa bệnh mà thôi.
Sau khi ông chữa bệnh thành công, tôi sẽ gửi ông thêm ba trăm năm mươi triệu nữa.”
Ha ha!
Nụ cười của Hoa Thiên Thành có chút lạnh lùng: “Các người đang sỉ nhục tôi đấy à? Ba trăm năm mươi triệu? Ba trăm lăm mươi triệu khác bảy trăm triệu chỗ nào? Hừ, rõ ràng các người không có thành ý, không thật lòng muốn tôi chữa bệnh mà!”
Nói xong, Hoa Thiên Thành đứng dậy, có vẻ ông ta muốn rời đi.
Khoan đã!
Đám người Tống Thanh Nhàn nhất thời nóng nảy, vội vã gọi Hoa Thiên Thành trở lại.
Hoa Thiên Thành ngừng một chút, xoay người lại: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Tống Thanh Nhàn cẩn thận, dè dặt hỏi: “Ông Hoa đừng tức giận, chúng tôi chỉ là những người phàm tục ngu ngốc, không có chút kiến thức nào hết, ông người lớn đừng trách chúng tôi.
Xin hỏi giá một lần khám chữa bệnh của ông Hoa đây là bao nhiêu?”
Hoa Thiên Thành xòe ra năm ngón tay.
Tống Thanh Nhàn dò hỏi: “Một tỷ bảy trăm lăm mươi triệu?”
Hoa Thiên Thành chế giễu lắc đầu.
Tống Thanh Nhàn thở sâu: “Mười bảy tỷ năm trăm triệu?”
Hoa Thiên Thành lại lắc đầu.
Tiếng của Tổng Thanh Nhàn bắt đầu run run: “Chắc không phải là một trăm bảy mươi lăm tỷ chứ...!
Không sai.
Hoa Thiên Thành nói: “Đúng vậy, chính là giá đó.
Có không biết bao nhiêu người có tiền, mang một trăm bảy mươi lăm tỷ tới muốn nhờ tôi cứu chữa nhưng tôi cũng không đồng ý.
Tôi nể mặt cô Hàn đây nên mới bằng lòng giúp các người..