Chiến Thần Phong Vân


Sau khi đi dọc theo con đường hẹp khoảng nửa giờ thì có tiếng rên rỉ của đàn ông và phụ nữ ở phía trước truyền đến.

Không cần đoán thì cũng biết chắc là chuyện bẩn thỉu của Diệp Hiến Tần và thánh nữ của Hắc Miêu vẫn đang diễn ra.

Nghe động tĩnh này thì Độc Lang đột nhiên nổi giận.

“Khốn nạn, để truy tìm chỗ của Âm Ti, chúng ta đã phải ăn gió nằm sương, chịu biết bao nhiêu khổ, nhưng mà thằng tên chó này lại ở đây để hưởng thụ…”
“Anh, không giết chết anh ta thì em không thể giải hận trong lòng được.”
Diệp Huyền Tần: “Chút nữa, giữ lại mạng sống của anh ta đi, anh ta đối với chúng ta vẫn còn có ích lợi.

Độc Lang làm nóng người rồi nói: “Được rồi, em sẽ hứa để lại cho anh ta một hơi.”
Họ tiếp tục tiến về phía trước, nhưng mà Độc Lang lại cố tình làm ra động tĩnh.

Những chuyện tiếng rên nhức tại của Diệp Hiến Tần lập tức dừng lại, anh ta cảnh giác nói: “Ai?” Lưu Cửu Vạn nói: “Là tôi.” Mẹ nó.

Diệp Hiến Tần vô cùng khó chịu.

Đây cũng không thể trách anh ta được, bị Lưu Cửu Vạn cắt ngang chuyện tốt hai lần liên tiếp, ai có thể không tức giận!
Diệp Hiến Tần mắng: “Tránh ra, đừng quấy rầy chuyện tốt của ông đây.” Lưu Cửu Vạn nhìn Diệp Huyền Trần như hỏi ý kiến của anh.

Diệp Huyền Tần thấp giọng nói: “Dẫn anh ta tới đây.

Lưu Cửu Vạn gật đầu và hướng về chỗ Diệp Hiến Tần hồ lên: “Anh Diệp, anh qua đây đi.

Tôi có một chuyện kinh hỉ cho anh đây.”
“Nếu không tôi sẽ đi qua đó?” Diệp Hiến Tần tò mò hỏi: “Kinh hỉ? Nói cho tôi biết, kinh hỉ gì chứ?”
Lưu Cửu Vạn: “Kinh hỉ… kinh hỉ là… chuyện này tôi không thể giải thích bằng lời được, anh nên tự mình đến xem thì tốt hơn”
Diệp Hiến Tần: “Chờ chút.”
Một âm thanh sột soạt phát ra từ đám cỏ dày, đó là do Diệp Hiên Tần đang mặc lại quần áo của mình.

Không lâu sau thì Diệp Hiên Tần cũng chạy đến.

Nhìn bốn người nơi này thì Diệp Hiến Tần tràn đầy cảnh giác: “Ông Vương, tại sao ông lại đi cùng Lưu Cửu Vạn?”
“Hai người này là người nào?” Ông Vương nhanh chóng giải thích: “Anh Diệp, đây là hai vật thí nghiệm mà tôi đã tìm cho đàn chủ.”
Diệp Hiến Tần gật đầu, không quan tâm đến Diệp Huyền Tần và Độc Lang nữa, anh ta chỉ hỏi Lưu Cửu Vạn: “Còn kinh hỉ của ông thì sao? Nếu ông không làm cho ông đây kinh hỉ thật thì ông đây sẽ không để yên cho ông đâu!”
Lưu Cửu Vạn nhanh chóng nói: “Anh Diệp, kinh hỉ này chắc chắn sẽ khiến anh giật nảy mình”
Ông ta vươn tay chỉ vào Diệp Huyền Tần cùng Độc Lang: “Hai người bọn họ là kinh hỉ của tôi đối với anh.”
Diệp Hiến Tần cau mày.

“Hai người này là chuột bạch của đàn chủ, liên quan gì đến ông đây chứ? Kinh hỉ cái rắm!”
Diệp Hiến Tần định mắng Lưu Cửu Vạn, nhưng mà khi anh ta liếc nhìn Diệp Huyền Tần một cái thì lại nuốt lời vào.

Anh ta nhìn lên nhìn xuống Diệp Huyền Tần vài lần: “Nhìn anh có chút quen thuộc, chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào chưa?”
Diệp Huyền Tần gật đầu.

Diệp Hiến Tần: “Cởi khăn che mặt của anh ra và để tôi nhìn thấy gương thực sự của anh coi”
Độc Lang cười gần: “Cậu Diệp, anh xem, anh còn ấn tượng với tôi không?”
Nghe thấy giọng nói của Độc Lang, Diệp Hiến Tần đột nhiên run lên.

Giọng nói này… quen quá.

Có lẽ nào… là anh ta? Không thể, đây là tuyệt đối không thể, bọn họ làm sao có thể đi cùng ông Vương và Lưu Cửu Vạn được.

Diệp Hiến Tần nói: “Tôi ra lệnh cho anh, ngay bây giờ hãy cởi khăn mặt ra.” Độc Lang và Diệp Huyền Tần cởi khăn mặt.

Nhìn thấy bộ mặt thật của hai người này thì đầu của Diệp Hiến Tần ong ong rồi nổ tung.

Âm trần trụi mưu, đây đúng là một âm mưu.

Ông Vương và Lưu Cửu Vạn trở mặt chống lại Âm Ti và đứng cùng phe với kẻ thù Diệp Huyền Tần.

Xong rồi!
Diệp Hiến Tần theo bản năng muốn bỏ chạy.

Nhưng mà Diệp Huyền Tần làm sao có thể để cho anh ta thành công?
Anh phát ra một luồng kình khí rồi trực tiếp giam cầm Diệp Hiến Tần bên trong đó.

Diệp Hiến Tần chỉ là Phong Vương, nhưng mà Diệp Huyền Tần lại là ở đỉnh cao nhất, thậm chí sức chiến đấu thực sự có thể so sánh với cảnh giới Tiên Ma.

Diệp Hiên Tần không có sức mạnh để chống lại Diệp Huyền Tần.

Diệp Hiến Tần tức giận gầm lên một tiếng: “Đồ khốn kiếp, đồ súc sinh!”
“Các người vậy mà dám phản bội Âm Ti, các người… các người sẽ không được chết tử tế!”
Lưu Cửu Vạn cười nói: “Xin lỗi anh Diệp, chúng tôi cũng bất đắc dĩ mới phải làm như vậy mà thôi.”
“Ngoài ra, không phải anh muốn xem kinh hỉ của tôi sao? Tôi nghĩ chuyện này đối với anh cũng đủ vui mừng đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui