Chiến Thần Phong Vân


**********
Như vậy thì cũng tốt, không cần lo lắng.

Chiến thần Côn Luân cười nói đùa: “Ông Phương, ông đã từng cân nhắc đến việc đi bước nữa chưa? Tôi thấy ông cũng không quá già, hẳn là còn có khả năng sinh sản, muốn có con cũng không thành vấn đề”
“Cho dù là ở phương diện đó có vấn đề gì thì cứ đến Thương Lang, ở đó cái gì cũng có thể cứu chữa.

Phương Đức Duệ đột nhiên tái mặt vì tức giận: “Nói hươu nói vượn cái gì vậy, có tin tôi xé miệng thúi của ông không!”
“Còn không biết xấu hổ mà nói tôi, tôi thấy dáng vẻ đạo đức của ông thì hẳn cũng là lưu manh nhỉ?” Chiến thần Côn Luân bật cười:
“Thực xin lỗi, tôi làm cho ông thất vọng rồi.

Nói thật, tôi có vô số con cái, nhất là con rể của tôi, đó là nhân trung long phượng, không ai có thể so sánh được.”
Phương Đức Duệ: “Ha ha, phụt.

Còn nhân trung long phượng, không ai có thể so sánh nữa chứ! Cậu ta trâu bò như thế nào chứ, có thể vượt qua thiếu chủ sao? Cậu ta hẳn là không xứng xách giày cho thiếu chủ.

Chiến thần Côn Luân nói: “Phương Đức Duệ, ông phải chịu trách nhiệm cho những gì ông đã nói.”
Phương Đức Duệ: “Buồn cười, Phương Đức Duệ tôi từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh, nhổ một ngụm nước bọt chính là một cái đinh, tất nhiên là tôi sẽ chịu trách nhiệm lời nói của mình.”
Sát Lang nhàn nhạt nói: “Ông Phương, thật không dám giấu giếm, anh của tôi chính là con rể của chiến thần Côn Luân.”
“Cái gì?”
Phương Đức Duệ kinh ngạc nhảy dựng lên: “Thiếu chủ, cậu...!cậu cưới con gái của chiến thần Côn Luân?”
“Cái ông già này mặt mũi dữ tợn như vậy thì làm sao có thể sinh ra đứa con gái xinh đẹp được? Thiếu chủ, cậu không phải bị chiến thần Côn Luân tính kế chứ?”
Chiến thần Côn Luân tức giận nói: “Cút đi, con gái tôi và Thần Soái tự do yêu đương, đúng không con rể?” Diệp Huyền Tần không quan tâm đến họ.

Bây giờ trong lòng anh đầy suy nghĩ không biết phải đi đâu để tìm lại Vận Quốc.

Sau khi ngồi yên một lúc thì Phương Đức Duệ đột nhiên bật dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt sáng quắc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Diệp Huyền Tần tò mò hỏi.

Vừa dứt lời thì Tống Đại Hành đã lao ra khỏi bếp, nghiêng người ra cửa sổ nhìn về hướng Tây Bắc.

Diệp Huyền Tần lại hỏi: "Hai người đang nhìn cái gì vậy?”
Phương Đức Duệ nói: “Thiếu chủ, vừa rồi tôi thực sự nhận thấy một chút hơi thở của phòng tuyến Côn Luân”
“Ông Tống, ông cũng đã nhận ra sao?”
Tổng Đại Hành gật đầu: “Đúng vậy, tôi chắc chắn đó quả thực là hơi thở của phòng tuyến Côn Luân.

“Không ngờ có người từ phòng tuyến Côn Luân rời khỏi bí cảnh Côn Luân mà đến nơi này.”
Diệp Huyền Tần vội vàng hỏi: “Ông có thể khóa chỗ phòng tuyến Côn Luân qua lại không?”
Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ lắc đầu: “Hơi thở đó trong nháy mắt biến mất, rất khó để theo dõi.

“Tuy nhiên, có lẽ là khoảng ba km về phía Tây Bắc.”
Diệp Huyền Tần nhìn về phía Tây Bắc, cách đó chừng ba cây số có một tòa cao ốc.

Tòa cao ốc là chi nhánh của Tập đoàn Đạo Vương!
Trái tim Diệp Huyền Tần đột nhiên nhảy lên.

Anh có linh cảm mạnh mẽ rằng những người từ phòng tuyến Côn Luân đó rất có thể họ có liên quan đến Tập đoàn Đạo Vương.

Tập đoàn Đạo Vương có thể gặp nguy hiểm.

Diệp Huyền Tần lập tức đứng dậy:
“Đi, theo tôi đi Tập đoàn Đạo Vương xem xem.”
Vào lúc này thì Tống Thanh Nhàn cũng vội vã ra khỏi bếp.”
“Không tốt rồi, không tốt rồi, Tập đoàn Đạo Vương đã xảy ra chuyện”
“Chuyện gì xảy ra?”
Trái tim Diệp Huyền Tần co thắt dữ dội.

Tống Thanh Nhàn cho biết: “Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ phó tổng của công ty nói rằng Tập đoàn Đạo Vương

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui