Trương Nặc Thuỷ có chút âm u nói: “Không có gì.
Chỉ là tôi nghe nói, cô vừa đi tìm Tên mập mạp thuê văn phòng.
Thế nào? Quá trình có thuận lợi không?”
Tống Thanh Nhàn cắn chặt hàm rằng: “Trương Nặc Thuỷ, tôi biết ông đang gây khó dễ, không để Tên mập mạp cho chúng tôi thuê văn phòng.”
“Có điều, ông không cảm thấy trò này của ông rất đê tiện, rất ngây thơ sao? Nửa điểm cũng không ảnh hưởng được chúng tôi.”
Trương Nặc Thuỷ: “Ai, tôi không có ý định gây khó dễ, chỉ là tôi thật sự chọn trúng tòa văn phòng này mà thôi.”
“Vốn dĩ tôi gọi điện thoại cho cô, là muốn hỏi cô một chút, xem có cần tôi giới thiệu cho cô một tòa nhà văn phòng không.
Ai biết lòng tốt lại bị cô xem là lòng lang dạ sói.”
“Cho nên, hay là thôi đi”
Tống Thanh Nhàn: “Trương Nặc Thuỷ, nghe cho kỹ đây, người cười đến cuối cùng mới là người được lợi nhất.
Trước tiên cứ để ông tùy tiện một quãng thời gian, đến lúc đó ông chỉ có khóc."
Trương Nặc Thuỷ: “Ha ha, sợ là cô không chờ được đến lúc tôi khóc đâu.
Nhưng mà có lẽ ngày mai cô phải khóc rồi đó.”
“Tôi đã xác nhận với bà Lộ Tây.
Bà ta đã nhận định sẽ hợp tác Quốc tế Hoàn Kỳ của tôi rồi.
Ngày mai lúc các người gặp mặt, bà Lộ Tây sẽ tuyên bố quyết định này với cô.”
Tút!
Cuộc gọi kết thúc.
Tống Thanh Nhàn mặt đầy lo lắng nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, sợ rằng dự án của Michelle, chúng ta có lòng nhưng không đủ sức rồi.”
“Hẳn là bà Lộ Tây nhận định Quốc tế Hoàn Kỳ thật rồi.”
Diệp Huyền Tần: “Chưa tới thời khắc cuối cùng thì không được từ bỏ.
Tập trung lái xe đi, cô chở suy nghĩ quá nhiều.”
Được.
Tống Thanh Nhàn và Diệp Huyền Tần rất nhanh trở về nhà.
Vừa vào cửa, Phương Như đã nhào tới: “Bố, mẹ, hai người đã về rồi.”
Nếu một người không biết chuyện nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy đây là một gia đình ba người hạnh phúc.
Tống Thanh Nhàn có chút mơ tưởng viển vông, thầm nghĩ nếu đây là sự thật thì chắc là rất tốt rồi.
Phương Như không nhào vào lồng ngực Tổng Thanh Nhàn, mà lao vào vòng ôm của Diệp Huyền Tần, đủ để thấy con bé quý trọng người bố nuôi này biết bao.
Diệp Huyền Tần cười ôm Phương Như: “Phương Như, hôm nay con có nghe lời không con?”
Phương Như gật đầu: "Hôm nay Phương Như rất nghe lời, con giúp bà ngoại rửa chén, quét sân nữa chứ.” Giỏi quá.
Diệp Huyền Tần hôn lên trán Phương Như một cái: “Bố biết ngay Phương Như nghe lời nhất.”
Lý Mỹ Quyên đi tới, nói: “Phương Như, mau xuống đây.
Bố nuôi mệt mỏi cả ngày, con để bố nghỉ ngơi một lát nhé.”
“Đi, bà dẫn con lên giường đi ngủ."
Phương Như vội vàng nói: “Không, hôm nay con muốn ngủ chung với bố và mẹ cơ”
“Bạn bè con đều được ngủ chung với bố mẹ.” Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên gượng gạo.
Tống Thanh Nhàn đỏ mặt lan đến tận cổ: “Cái con bé này, con nói bậy bạ gì đó.
Mau đi ngủ cùng bà ngoại đi.” Phương Như tranh luận bằng lý lẽ: “Không, con muốn ngủ chung với bố mẹ."
“Chú Diệp là bố con, mẹ là mẹ con, con là con gái, ba người chúng ta nên ngủ chung với nhau.”
Phương Như đầu biết bố nuôi khác với bố ruột thế nào, cô bé cảm thấy chỉ cần là bố thì phải ngủ cùng mẹ mà thôi.
Tống Thanh Nhàn vừa định nổi giận, Diệp Huyền Tần đã ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Phương Như, kiên nhẫn nói: “Phương Như, con lớn rồi, phải ngủ một mình, không thể ngủ chung với bố mẹ, có được không?”
Phương Như do dự: “Nhưng mà..."
Diệp Huyền Tần: “Lát nữa chú Diệp đến phòng con, kể chuyện cho con nghe được không?”
Một lời đã định.
Phương Như mừng rõ: “Chúng ta ngoéo tay nhé.”
Được.
.