Hạ Nhất Hàng gật đầu: “Tôi cũng đang có ý này.” Bí thư Trương: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta xuất phát đi điều tra luôn.”
Hạ Nhất Hàng và bí thư Trương rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Trình Hạ Vũ mới không thể hiểu được mà nói: “Chị, chị có phát hiện vì sao thái độ của bí thư Trương kia với chúng ta lại thay đổi 180 độ không? Em cứ cảm thấy ông ta coi chúng ta như bậc bề trên mà cung phụng vậy.”
Từ Lam Khiết nói: “Việc này còn cần phải nói sao, tất nhiên là vì ông ta đã biết thân phận thật sự của anh rể em rồi.”
“Ồ?” Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyền cực kỳ ngạc nhiên: “Sao ông ta biết được?”
Từ Lam Khiết nói: “Thật ra Hạ Nhất Hàng kia biết thân phận thật sự của Huyền Tần, chắc chắn là anh ta đã nói cho bí thư Trương”
Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ càng ngạc nhiên hơn.
“Một trưởng đồn công an nho nhỏ như anh ta làm thế nào tra ra được thân phận của anh rể?”
Từ Lam Khiết: “Là Huyền Tần tự mình nói cho anh ta.
Như vậy thời điểm Huyền Tần không ở đây, anh ta có thể quan tâm chăm sóc chúng ta nhiều hơn.
Trước kia Tập đoàn Diệp Linh của chị cũng mấy lần gặp phiền phức, chị đều nhờ Hạ Nhất Hàng giải quyết
Trình Hạ Vũ bỗng ủ rũ cụp đuôi: “Thì ra sau lưng Tập đoàn Diệp Linh của chúng ta còn có Hạ Nhất Hàng nữa, làm em cứ tưởng phiền phức mấy đợt trước đều do năng lực em phi thường, tự mình giải quyết được, mẹ nó, quả đả kích người ta mà.”
Từ Lam Khiết cười dỗ dành Trình Hạ Vũ: “Được rồi Cá Nhỏ à, em đã làm tốt lắm rồi.”
Từ Nam Huyên nói: “Lam Khiết, bây giờ Tập đoàn Diệp Linh của chúng ta bị vây trong nhà tù, những lãnh đạo là chúng ta không ở đó, chẳng phải Tập đoàn Diệp Linh sẽ giậu đổ bìm leo sao? Không thì cứ để chị quay về đi.
Quốc Tế Hoàn Cầu chẳng qua chỉ nhằm vào Tập đoàn Diệp Linh, chắc sẽ không làm tổn thương tới chúng ta đâu!”
Từ Lam Khiết nói: “Nam Huyên, lần này tuyệt đối không thể coi thường.
Đối thủ của chúng ta không chỉ có mình Quốc Tế Hoàn Cầu, mà thậm chí còn có thêm Cướp Đường gì đó nữa.
Mục tiêu của bọn họ không riêng gì Tập đoàn Diệp Linh, mà gồm cả an toàn tính mạng của chúng ta.
Vì vậy tốt nhất chúng ta nên ngoan ngoãn đợi tại nơi này, chờ Huyền Tần trở về.”
“Được.”
Hai cô ngượng ngùng gật đầu.
Về đêm, rạng sáng.
Chuông điện thoại Từ Lam Khiết bỗng nhiên vang lên.
Từ Lam Khiết cầm lấy nhìn thoáng qua, phát hiện là tin nhắn của Diệp Huyền Tần, Diệp Huyền Tần nói anh đã xuống máy bay, mười phút nữa sẽ hội họp với các cô.
Từ Lam Khiết vội vàng rời giường chuẩn bị đi đón Diệp Huyền Tần.
Hành động của Từ Lam Khiết đánh thức Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên.
Từ Nam Huyên mơ màng nói: “Lam Khiết, hơn nửa đêm em còn làm gì vậy?”
Từ Lam Khiết nói: “Huyền Tần sắp tới rồi.
‘Lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì, em đi nấu cho Huyền Tần bát mì.”
Trình Hạ Vũ cực kỳ vui mừng: “Anh rể về nhanh vậy a? Thế thì tốt quá, không biết anh ấy có mang cho em đồ ăn ngon nào không.”
Từ Nam Huyền và Từ Lam Khiết dở khóc dở cười nhìn Trình Hạ Vũ, cô nhóc này sao không khác gì đứa nhỏ vậy.
Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyền cũng không ngủ, ngồi dậy xuống giường.
Phòng nghỉ của khách quý không có bếp, Từ Lam Khiết chỉ có thể đến nhà ăn của cơ quan nấu đồ ăn cho Diệp Huyền Tần.
Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ ngồi trên sô pha, yên tĩnh chờ Diệp Huyền Tần xuất hiện.
Không lâu sau, một bóng đen khó lường lướt qua cửa sổ tiến vào phòng ngủ, không phát ra một chút tiếng động.
Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ không hề phát hiện.
Chờ tới khi bóng đen tới bên cạnh hai người các nàng, hai người đàn ông lực lưỡng bỗng bất ngờ lao từ ngoài vào, rống lên một tiếng: “Kẻ cắp to gan, còn không mau bỏ tay chịu trói!”
Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ bị hai người đột nhiên xông tới này dọa cho khiếp sợ, nhưng các cô nhanh chóng nhận ra đây là hai người cảnh sát có võ bên cạnh Hạ Nhất Hàng
Không ngờ hai người vẫn luôn canh gác ở cửa.
Trình Hạ Vũ: “Các anh sao vậy? Ai cho các anh xông vào? Kẻ đột nhập ở đâu?” Cảnh sát kia vội vàng nói: “Cô Từ, cô Trình, hai người mau tránh ra, sau lưng các cô có nguy hiểm:
Sắc mặt hai cô lập tức vàng như nến, vội vàng xoay người, lúc này mới phát hiện một bóng đen..