**********
Diệp Huyền Tần và Sát Lang theo sát Độc Lang, chỉ với một quyền hoặc một cước đã có thể băm người nhện thành mảnh, chỉ có điều cách này không có hiệu quả cao.
Bởi đám người nhện quá nhiều, tên nào tên nấy đều không biết đâu là gì, không sợ chết, chiến đấu không biết mệt mỏi.
Diệp Huyền Tần vừa xử lí một tên liền có hai tên xuất hiện bù vào.
Giống như đào hố trên đống cát, vừa đào xuống một cái thì cát xung quanh lập tức lún xuống.
Bọn họ khó mà tiến lên phía trước được, cứ như vậy không phải là cách.
Bỗng Diệp Huyền Tần dùng chân phải giẫm mạnh lên đầu một chiếc gậy dưới mặt đất, cây gậy nảy lên, anh vững vàng bắt lấy.
Sau đó anh phi người lên phía trước, lao vào đám người nhện ở phía Độc Lang.
Diệp Huyền Tần vừa tiếp đất đã giẫm chết hai tên người nhện.
Anh xoay chiếc gậy trong tay quay vù vù như cánh quạt chém về lũ người nhện, lại một tên bị đánh bay.
Xung quanh anh bỗng chốc trống trơn không một bóng người nhện.
Diệp Huyền Tần hét lên với Độc Lang: “Độc Lang, giẫm lên gậy, lên!”
Đã hiểu! Độc Lang phi người giẫm lên chiếc gậy của Diệp Huyền Tần.
Lại nghe Diệp Huyền Tần nói: “Phong bế con đường bên phải Hà Đồng!”
Độc Lang không chút do dự đáp lại: “Rõ!”
Độc Lang hiểu rõ rằng với tốc độ di chuyển của Hà Đồng thì việc anh ta muốn giết nó khó như lên trời, rất có thể nó sẽ chạy thoát.
Diệp Huyền Tần để Độc Lang phong bể bên phải con đường nhất định là có tính toán.
Hiện giờ Độc Lang không cần suy nghĩ đến nguyên do, điều duy nhất anh ta cần làm chính là nghe theo mệnh lệnh của Thần Soái.
Cây gậy trong tay Diệp Huyền Tần rung dự dội khiến cho cánh tay nắm gậy của Diệp Huyền Tần cũng khẽ run theo.
Sau đó Độc Lang như một mũi tên lao vút ra khỏi cung, chắn trước cửa ra bên phải Hà Đông.
Hà Đồng vừa thấy kẻ địch xông đến trước mặt lập tức hoảng hốt tìm đường bỏ chạy.
Phía sau Hà Đồng là mạn tàu, phía trước là hiện trường hỗn loạn, bên phải là Độc Lang, chỉ có thể trốn thoát từ bên trái.
Nó không do dự mà chạy thục mạng về phía cửa trái.
Diệp Huyền Tần đã sớm đoán ra Hà Đồng sẽ chạy sang phía đó nên ngay khi để Độc Lang chắn bên cửa phải thì anh lập tức đi về phía cửa trái, phóng ra Thiên La Thập Tam Châm.
Sự thật sau đó chứng minh phán đoán của Diệp Huyền Tần là chuẩn xác, kim châm được phóng ra đã đâm trúng Hà Đồng đang định thoát thân.
Diệp Huyền Tần không khỏi cảm khái trong lòng, tốc độ của Hà Đồng quả thực rất nhanh, nhanh hơn cả tốc độ mười ba cây kim châm Thiên La của anh.
Cũng may anh đã phóng ra mười ba cây kim châm đó trước khi Hà Đồng chạy đến.
Hà Đồng bị kim châm đâm trúng ngã xuống mặt đất, co giật thét chói tại không thôi.
Đám người nhện kia như rắn mất đầu, liền trở nên vô tổ chức vô kỉ luật, ngừng công kích, tên nào tên nấy run rẩy tê liệt.
Tiếng thét chói tai của Hà Đồng và lũ người nhện hỗn tạp cùng một chỗ, âm thanh dọa người hơn cả phim kinh dị.
May thay Hà Đồng co giật vùng vẫy chưa được bao lâu thì liền tắt thở.
Đám người nhện trong nháy mắt như mất đi toàn bộ sức sống, ngồi phịch xuống mặt đất cứ thế mà chết.
Bầu không khí bỗng chốc im ắng, mấy người Diệp Huyền Tần thở dài nhẹ nhõm.
Độc Lang đá một cái vào người nhện dưới chân, mắng: “Chết tiệt, đây là cái thứ gì vậy?”
Sát Lang nói: “Có lẽ bọn chúng là từ người biến thành quái vật” Độc Lang đáp: “Tôi biết, cậu nói xem là ai đã biến họ thành quái vật dạng này, rốt cuộc kẻ đó có mục đích gì?”
Diệp Huyền Tần hít một hơi sầu rồi nói: “Nếu tôi không đoán nhầm thì những người nhện này trước khi biến thành dạng này là đạo tặc”
Đạo tặc? Độc Lang và Sát Lang nghe xong vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, sau đó không khỏi lo lắng.
.