Sau khi được sự cho phép của Diệp Huyền Tần, lúc này Lý Bảo Khánh mới chật vật xông tới cửa, mở cửa cho Vương Chấn Nam.
Một người đàn ông mặc đồ vest thẳng thớm, trông nhã nhặn lịch sự sải bước đi vào.
Ông ta thấy trong văn phòng tan nát một mảnh, Lý Bảo Khánh thì vô cùng chật vậy, không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Chuyện còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của ông ta nhiều.
“Ông Lý, ông đây là làm sao vậy?” Vương Chấn Nam hỏi.
Lý Bảo Khánh trong lòng sợ hãi mà nhìn Diệp Huyền Tần: “Là… là anh ta.
Lúc này ánh mắt của Vương Chấn Nam mới dừng trên người của Diệp Huyền Tần.
Ông ta lướt nhìn trên dưới Diệp Huyền Tần một lượt, không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.
“Ông Lý, ông càng ngày càng vô dụng rồi.
Đến cả một tên vớ vẩn cũng không giải quyết nổi nữa.
Lý Bảo Khánh vội vàng nói: “Anh Vương, anh ta không phải tên vớ vẩn đây, anh ta giỏi đánh người lắm…
Vương Chấn Nam: “Giỏi đánh cái gì.
Không nhìn thấy trên người anh ta cộng lại chẳng được nổi 3 triệu sao, hạng người này chính là điển hình của loại nghèo tới điện muốn tới đây cướp tiền”
Cho rằng đối phương chỉ là một kẻ vớ vẩn nghèo nàn,
Vương Chấn Nam cũng không thèm quan tâm nữ Ông ta búng tay một cái: “Vào đi.”
Bình bịch bình bịch bình bịch!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, trong chớp mắt, hơn hai mươi tên côn đồ đi vào, đứng chật kín bên trong phòng.
Diệp Huyền Tần bị đám côn đồ bao vây lại.
Lúc này vẻ mặt không hề biến sắc, cảm xúc không hề giao dộng một chút nào cả.
Chỉ là trong lòng hơi kinh ngạc.
Không phải là chủ tịch của công ty là Tiểu Bát sao? Vốn dĩ định gọi Tiểu Bát tới, nghiêm phạt Lý Bảo Khánh một chút.
Lại không ngờ tới là một người lạ.
Ôi, xem ra phải dạy dỗ đám người này một trận rồi, để bọn họ dẫn Tiểu Bát ra đây.
Có một tên côn đồ hỏi Vương Chấn Nam: “Anh Vương, đánh chết hay là đánh cho tàn tật, anh nói một câu đi.”
Đánh chết, đánh cho tàn tật, thái độ cực kì vênh váo.
Vương Chấn Nam liếc Lý Bảo Khánh một cái: “Ông thiệt thòi trong tay anh ta, vẫn là ông tới xử lý anh ta đi.” Có Vương Chấn Nam và đám côn đồ chống lưng, Lý
Bảo Khánh cũng đứng thẳng được lưng lên rồi.
Lý Bảo Khánh một mặt bỡn cợt mà nhìn Diệp Huyền Tần: “Họ Diệp kia, đừng nói là tạo không cho mày cơ hội.
Bây giờ lập tức quỳ xuống, gọi tao một tiếng ông nội, nói không chừng tạo sẽ tha cho mày một cái mạng.
“Nếu không, thì tao sẽ đánh tàn phế chân tay mày trước, sau đó, chơi chết mày từng chút một!”
“Mày phải nghĩ cho kĩ đấy, tạo tuyệt đối không phải đang nói đùa với mày, tao nói được làm được.
Diệp Huyền Tần không thèm quan tâm tới Tập đoàn Diệp Linh, chỉ nhìn Vương Chấn Nam rồi nói: “Ông chính là chủ tịch của Quỹ đầu tư Hồng Sam? Chủ tịch của Quỹ đầu tư Hồng Sam không phải là Tiểu Bát sao?”
Tiểu Bát?
Đám người Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh nghe mà chẳng hiểu gì: “Tiểu Bát gì, từ trước tới giờ chưa từng nghe qua
Có một tên côn đồ đột nhiên vỗ đầu, nói: “Đáng chết, không phải anh ta nói tới Bát gia đấy chứ.
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, đám người liền nháo nhác.
“Tên vớ vẩn này lại dám gọi Bát gia là Tiểu Bát, đúng là chán sống”.
ngôn tình ngược
“Hôm nay nhất định phải dạy cho nó một bài học, xả giận cho Bát gia “Loại người này, không diệt trừ thì không được mà “Anh Vương, ra lệnh đi, đánh nó đi.
Bất gia?.