Từ Lam Khiết hồn bay phách lạc rời khỏi phòng họp, chuẩn bị đến ngân hàng vay tiền.
Cô nhân tiện gọi điện cho Lý Khả Diệu , bảo bà đem thẻ ngân hàng tới.
Lần trước nhà họ Thẩm đưa 17 tỉ tiền cọc, vẫn còn khoảng 3 tỉ để trong tài khoản của Lý Khả Diệu.
Cô phải rút ra ứng phó.
Ở bên này, Lý Khả Diệu sau khi nghe điện thoại của Từ Lam Khiết, liền hoảng loạn lục ngăn kéo tìm thẻ ngân hàng rồi vội vàng đến ngân hàng.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Mẹ, thẻ ngân hàng lần trước con đưa mẹ mẹ mang đi chưa?”
Lần trước lúc cậu lấy 17 tỉ tiền cọc ở nhà họ Thẩm, Lý Khả Diệu muốn tự mình đi gửi tiền.
Vì để Lý Khả Diệu gửi tiền thuận tiện, không cần xếp hàng, Diệp Huyền Tần đưa thẻ vàng hoa tử kinh của mình cho bà.
Lý Khả Diệu trả lời: “Mang đi làm gì, cũng chẳng thể vay tiền.”
Diệp Huyền Tần nói: “Tốt nhất là vẫn đem đi, có thể dùng đến.”
Lý Khả Diệu gắt lên: “Mang rồi!”
Khiến Diệp Huyền Tần bất ngờ là con gái của nhà bác cả Từ Liên cũng ở ngân hàng.
Lúc này, Từ Lam Khiết đang khổ sở cầu xin Từ Liên nhưng Từ Liên nghiêm mặt, không chút động lòng.
Lý Khả Diệu vỗ trán: “Xong rồi.”
“Từ Liên là Giám đốc sảnh của ngân hàng này, cô ta với Lam Khiết có khúc mắc, nhất là lần trước trong tiệc gia đình bị sỉ nhục, cô ta càng hận Lam Khiết.”
“Cô ta mà cho Lam Khiết vay tiền mới lạ.”
Diệp Huyền Tần an ủi: “Mẹ, đừng lo lắng quá, chúng ta hoàn toàn không cần vay tiền.”
“Thẻ ngân hàng con đưa cho mẹ đủ để Lam Khiết vượt qua cửa ải này rồi.”
Lý Khả Diệu lườm Diệp Huyền Tần.
Bà tin tưởng Diệp Huyền Tần mới lạ.
Đến 300 triệu tiền xính lễ còn không có, thẻ ngân hàng có thể có bao nhiêu tiền.
Lại nói, đến tiền mua thức ăn cậu cũng không có.
Từ Liên nhìn thấy Lý Khả Diệu và Diệp Huyền Tần đi tới càng trở nên kiêu ngạo.
“Thím hai, chuyện nhỏ thế này cũng đáng để thím tự mình tới sao?”
“Con rể thím không phải rất lợi hại à, đến Cục trưởng cục Công Thương cũng sợ cậu ta, chút vấn đề về vốn bảo cậu ta giải quyết giúp là được rồi.”
Từ Liên đã điều tra rõ ràng từ trước, Cục trưởng cục Công Thương nể mặt cậu ta là bởi vì cậu ta chữa khỏi bệnh của đối phương.
Diệp Huyền Tần vẫn là tên nhãi nghèo kiết xác không quyền không thế, không cần phải sợ cậu ta.
Lý Khả Diệu mặt đỏ tía tai, vội vàng nịnh Từ Liên: “Haiz, cháu coi trọng nó quá rồi Tiểu Liên, chút quan hệ của nó so với cháu không đáng nhắc tới.”
“Cậu ta hiện nay vẫn chưa là con rể của thím, lại nói, cho dù là con rể của thím cũng không thể thân thiết bằng người nhà chúng ta được.”
“Có khó khăn nhờ người nhà vẫn đáng tin hơn.”
Từ Liên đắc ý liếc Diệp Huyền Tần, nói: “Được, nếu thím hai đã nói thế rồi, cháu mà không giúp thành ra vô tình quá rồi.”
“Chị họ, em có thể cho chị vay 17tỉ, nhưng cá nhân em phải lấy 30% tiền hoa hồng.”
Trán Từ Lam Khiết xuất hiện một lớp xám xịt.
Khoản vay 17 tỉ, cô ta muốn lấy 5 tỉ tiền hoa hồng, tính ra lãi suất còn cao hơn cả vay nặng lãi.
Từ Lam Khiết khổ sở cầu xin: “Tiểu Liên, 30% cao quá, chị chịu không nổi.”
“Em nể mặt chị, hoa hồng lấy ít một chút, ân tình này chị sẽ ghi nhớ cả đời…”
Từ Liên lạnh lùng nói: “Nể mặt? Chị cũng xứng để tôi nể mặt à?”
“Nếu không vì chị, bạn trai cũ của tôi có đến mức tuột mất chức Trưởng phòng không?”
“30% hoa hồng, một đồng cũng không được thiếu, nếu không không bàn bạc gì nữa.
Mặt Từ Lam Khiết trắng bệch, lo lắng đến cực điểm.
Cuối cùng thực sự không còn cách nào khác, cô chỉ đành gật đầu đồng ý: “Vậy… được thôi, chị đồng ý…”
Kết quả vẫn chưa nói xong, Diệp Huyền Tần bỗng giận dữ chỉ trích: “Làm thủ tục vay tiền cho khách hàng là nghĩa vụ của ngân hàng các người!”
“Cô dám công khai đòi 30% hoa hồng, rõ ràng là bôi xấu ngành ngành tài chính.”
“Gọi Tổng giám đốc của các người tới đây, ông ta không nói rõ ràng, tôi lột da ông ta!””
.