Mặc dù cô không có khái niệm cụ thể về “Vận Quốc”, nhưng cô thường nghe Diệp Huyền Tần đề cập đến rằng biết rằng Vận Quốc là rất quan trọng đối với Đại Hạ.
Trương Nặc Thủy và chủ nhân của anh ta ở đây là vì “Vận Quốc”? Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ đạt được.
Nghĩ đến đây, Từ Lam Khiết vội vàng chạy ra ngoài, kêu to: “Có ai không, người đầu tới mau…
Đồ điểm thúi!
Trương Nặc Thủy giận tím mặt, xông lên tát Từ Lam Khiết một cái.
Nhưng anh ta lại không hề nghĩ rằng vừa rồi tới gần Từ Lam Khiết, bỗng nhiên có một vài con côn trùng bay ra khỏi cơ thể Từ Lam Khiết, tựa như tia chớp nhào về phía Trương Nặc Thủy.
Trương Nặc Thủy không hề phòng bị, mấy con côn trùng tấn công chính xác vào mặt anh ta.
Phách phách phách!
Côn trùng vừa đụng tới da mặt của Trương Nặc Thủy thì liền bị nổ tung.
Đừng thấy côn trùng nhỏ, sức công phá lại không hề yếu chút nào.
Mặt Trương Nặc Thủy bê bết máu, ngũ quan trên khuôn mặt không thể nhận ra.
Anh ta đau đớn kêu thảm một tiếng rồi bụm mặt ngã xuống đất, lăn qua lăn lại.
Tiếng kêu thảm thiết đến tê tái, khiến cho người khác sởn cả tóc gáy: “Mặt tôi, mặt tôi…”
“Cái gì thế này? Mẹ, đây rốt cuộc là cái quái gì thế này!”
Chính “côn trùng bảo hộ” mà Trình Hạ Vũ tặng cho Từ Lam Khiết đã tấn công Trương Nặc Thủy.
Một khi ai đó đe dọa sự an toàn đến Từ Lam Khiết, những con côn trùng bảo hộ này sẽ được kích hoạt và tấn công đối phương.
Từ Lam Khiết nhìn thấy cảnh bi thảm của Trương Nặc Thủy, sắc mặt liền trắng bệch.
Cô không ngờ những con côn trùng màu sắc sặc sỡ và rất đẹp này lại có sức tàn phá khủng khiếp như vậy.
Ngộ nhỡ bọn chúng làm nổ tung cơ thể mình, há chẳng phải là muốn tự tìm chỗ chết sao?
Côn Luân Vệ nhìn chằm chằm Trương Nặc Thủy với vẻ khinh thường: “Thằng ngu này, thật là không có não.
Làm sao mà Diệp Huyền Tần lại có thể không bố trí một vài thứ để bảo vệ Từ Lam Khiết!”
“Bây giờ vẫn không thể làm hại cô ta, để tránh đánh rắn động cỏ, thì hãy kích động đến Diệp Huyền Tần.”
Nói xong, Côn Luân Vệ vẫy tay một cái, sắp xếp một tầng cấm chế trong phòng.
Ở bên trong cấm chế, âm thanh của con người không thể nào truyền ra ngoài, chứ đừng nói là đi ra ngoài.
Tất nhiên, người ở bên ngoài cấm chế cũng không thể đi vào, ngoại trừ người có sức mạnh mạnh mẽ, đập vỡ cái cấm chế này.
Từ Lam Khiết tiếp tục xông ra ngoài, thế nhưng lại bị cấm chế ngăn lại.
Cô không cam chịu, gào thét với bên ngoài.
Cuối cùng, một vài nhân viên đi ngang qua cửa, đều làm ngơ sự cầu cứu của cô, cứ thế đi thẳng.
Từ Lam Khiết biết, đối phương chắc chắn đã sử dụng biện pháp nào đó, niêm phong căn phòng này lại rồi.
Cô chỉ có thể lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tần cầu cứu.
Kết quả là lấy điện thoại ra mới phát hiện, điện thoại cũng không có tín hiệu..
Một cảm giác tuyệt vọng lan ra, tàn phá trong lòng của Từ Lam Khiết
Đùng đoàn g!
Vào ngày trời trong lại có một tia sét đánh xuống tiếp theo đó là mưa to như trút nước, đập lộp bộp lên cửa sổ, như muốn gõ nát cái cửa sổ.
Côn Luân Vệ lại nói một câu đầy cảm xúc: “Vận Quốc này mạnh đến mức kích động cả thiên lôi địa hỏa, mạnh, quả nhiên không phải mạnh bình thường!” Cùng lúc này, trong một cái mái đình trú mưa nào đó ở dưới lầu, có hai người đứng ở đó, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Bọn họ chẳng những không có một chút buồn rầu nào, ngược lại còn vô cùng phấn khích.
Hai người này chính là Ảnh Chủ của Âm Ti và Diệp
Hiến Tần..