Hahal Bàn tay đó phát ra một âm thanh với giọng điệu đầy khinh thường và hoàn toàn không coi lời đe dọa của Diệp Huyền Tân là gì.
Nhìn thấy bàn tay đó nắm lấy Vận Quốc khiến Côn Luân Vệ và Ảnh Chủ Lão Tổ vô cùng tức n bối à, chuyện gì cũng phải có trước có sau, Vận Quốc này là do chúng tôi phát hiện ra đầu tiên nếu anh cứ như vậy mà lấy đi thì chẳng phải là không đàng hoàng cho lắm sao?”
Ha ha!
Vẫn cười miệt thị, vốn không để bọn họ vào trong mắt.
Cự Chưởng kia rốt cuộc một phát bắt được Vận Quốc.
Vận Quốc trước mặt Cự Chưởng ngay cả chút phản kháng cũng không có, ngoan ngoãn không nhúc nhích, mặc cho đối phương bắt lấy.
Áp chế tuyệt đối.
Sau khi bắt Vận Quốc, Cự Chưởng còn thuận tiện “nhặt” Từ Lam Khiết lên rồi lùi lại đằng sau.
Lam Khiết!
Diệp Huyền Tân nóng nảy hét lên!
Anh quyết không cho phép Cự Chưởng bắt người trong lòng đi dưới mí mắt anh.
Anh biến đau thương thành sức mạnh, liều chết giấy dụa, thậm chí hao tổn mấy phần vốn liếng.
Rốt cuộc anh tránh khỏi được luồng không khí, đuổi theo Cự Chưởng.
Ha hat Lại một nụ cười khinh miệt, Cự Chưởng tuỳ ý búng ra một ngón tay về phía Diệp Huyền Tân.
Ngón tay vẫn chưa tiếp xúc được Diệp Huyền Tân, chẳng qua sóng khí anh cuộn lại lại mạnh mẽ bắn Diệp Huyền Tân bay ra ngoài khoảng cách mấy ngàn mét.
Côn Luân Vệ và Ảnh Chủ Lão Tổ vốn còn chuẩn bị phản kháng, thấy cảnh này, rối rít yên tĩnh lại, không còn không biết sợ mà phản kháng.
Một ngón tay của đối phương có thể bắn tan đường đường thần cốt cấp thần soái, hau người bọn họ tuyệt cũng không phải đối thủ của đối phương.
Nực cười!
Khu khụ khụ khụ!
Diệp Huyền Tân bị Cự Chưởng “đánh” một chút, bị thương nặng, há miệng phun một ngụm máu đen ra.
Bây giờ anh thậm chí cũng không còn sức tiếp tục đuổi theo Cự Chưởng.
Anh không cam lòng liếc nhìn phương hướng Cự Chưởng biến mất, trong ánh mắt đều là vẻ không cam lòng và phãn nộ..