Lý Nghĩa Chính lớn tiếng gào thét lên với hai mắt đỏ bừng: “Dừng tay lại, dừng lại cho tôi, không được chạm vào ngôi mộ của Tú Vy”
“Nếu như các ngư: ác người dám chạm vào thi thể của em ấy thì các người sẽ không xong với tôi đâu đấy”
“Tôi cắn chết các người, tôi sẽ cắn chết các người.
Nói xong, Lý Nghĩa Chính thật sự mở miệng ra và cắn về phía Sát Lang ở bên cạnh.
Sát Lang nở ra một nụ cười chế nhạo và đưa chân đá vào trán của Lý Nghĩa Chính, Lý Nghĩa Chính kêu lên một cách thảm thiết và bay ra ngoài.
Diệp Huyền Tân sử dụng kình khí để đưa thi thể của Tú Vy ra khỏi quan tài và chuẩn bị chữa trị cho cô ấy.
Lý Nghĩa Chính lại gào thét lên một lần nữa: “Có chuyện gì thì hãy nhào vào tôi này, anh có còn là đàn ông hay không khi chạm vào thi thể của một người phụ nữ”
Câm miệng!
Chiến thần Côn Luân mảng nhiếc lên: “Cậu thật sự nghĩ rằng chúng tôi không biết rằng thật ra Tú Vy đang ở trong trạng thái giả chết à?”
“Bây giờ Thần Soái chỉ đang cứu sống con bé mà thôi, cậu còn kêu la lung tung nữa thì tôi giết chết cậu trước đấy!”
Gương mặt của Lý Nghĩa Chính lập tức đỏ bừng lên, anh ta không hề ngờ rằng nhóm người này đã nhận ra âm mưu của chính mình.
Khi nãy anh ta còn nghĩ rằng nhóm người này muốn lợi dụng thi thể của Tú Vy để đe dọa anh ta.
Lỡ như bọn họ khiến cho thi thể của Tú Vy bị tổn thương nghiêm trọng thì ngay cả anh ta cũng không có cách nào làm cho Tú Vy sống lại được nữa.
Diệp Huyền Tân châm cứu cho Tú Vy một lúc, Tú Vy đột nhiên nấc lên một cái.
Hơi thở độc hại này chính là khí độc.
Chính khí độc này khiến cho các đặc điểm sinh lý của Tú Vy trở nên yếu đi một phần nghìn và rơi vào trạng thái giả chết.
Một khi luồng khí độc này được thả ra thì những đặc điểm sinh lý của Tú Vy sẽ khôi phục bình thường ngay lập tức, nhịp tim đập và hô hấp cũng trở nên mạnh và đều đặn hơn.
Chỉ trong vòng vài giây, sắc mặc vốn dĩ còn đang trắng bệch của Tú Vy đã lập tức trở nên hồng hào hơn một chút.
Ngay sau đó, Tú Vy đột nhiên ngồi dậy và nhìn xung quanh một cách mờ mịt.
“Tôi…… Tôi đang ở đâu vậy? Khi nấy tôi…… tôi bị làm sao vậy?”
Nhóm người Độc Lang đều khẽ mỉm cười mà nhìn vào Thần Soái.
Anh thật sự càng ngày càng lợi hại đấy, còn có thể cứu sống người chết.
Diệp Huyền Tân an ủi nói: “Cô Tú Vy, cô đừng sợ, bây giờ cô đã không sao rồi”
Ánh mắt của Tú Vy đặt lên người của Diệp Huyền Tân, cô ấy nói: “Ông chủ Diệp, tôi bị sao vậy? Sao tôi lại ở trong nghĩa trang này vậy?”
Diệp Huyền Tân nhìn về phía Lý Nghĩa Chính và nói: “Cô nên hỏi chuyện này với Lý Nghĩa Chính mới đúng”
Lý Nghĩa Chính ư?
Ánh mắt của Tú Vy vội vàng nhìn theo ánh mắt của Diệp Huyền Tân, Tú Vy liền sững người ngay lập tức sau khi nhìn thấy Lý Nghĩa Chính.
Là……là anh”
Lúc này Tú Vy mới lấy lại tinh thần rồi nhào lên người của Lý Nghĩa Chính: “Khốn nạn, khốn nạn, Nghĩa Chính anh thật khốn nạn”
“Sao anh có thể giả chết chứ! Anh có biết rằng em đã cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn đến mức nào sau khi anh giả chết hay không.
Em suýt chút nữa là đã tự tử vì anh rồi đấy”
“Hu hu hu, hu hu hu……”.