“Vừa rồi tôi đã dạy cho anh ta một trận, cũng coi như là đã hả cơn giận rồi.”
Lão thuyền viên hiểu ra, nói: “Chẳng trách lúc cậu vừa nhìn thấy cậu ta phản ứng lại khác thường như thế, thì ra là như vậy”
“Nếu đã là kẻ thù của cậu, vậy có cần tôi giết chết cậu ta giúp cậu hay không? Kiểu người thấp hèn này, có chết đến ngàn lần cũng không ai để ý đâu”
Chu Trung lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi muốn hành hạ anh ta từng chút từng chút một.”
Lão thuyền viên nói: “Tùy cậu thôi.
Mau qua đây lái thuyền với tôi, chúng ta sắp đi qua vùng sông băng ngay rồi.”
Được!
Lão thuyền viên đưa Chu Trung rời đi, Diệp Huyền Tân cũng trở về phòng mà Ưng Nhãn đã sắp xếp cho anh.
Vừa vào phòng, Ưng Nhãn liền trợn mắt nhìn Diệp Huyền Tân và nói: “Nói đi, vừa rồi cậu mới đi làm cái gì”
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Tôi đi vệ sinh”
Nói dối!
Ưng Nhãn giận dữ: “Tôi cũng vừa đi vệ sinh, tại sao không nhìn thấy anh!”
“Cậu nghĩ có thể nói dối trước mặt tôi sao? Đã bảo cậu không nên đi linh tinh, vậy mà cậu không nghe, cậu muốn chết có phải hay không!”
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng vội vàng lên tiếng nói giúp Diệp Huyền Tân.
“Anh Ưng, anh đừng chấp cái tên đầu óc tầm thường này, tên này không biết suy nghĩ gì, có thể là do cậu ta tò mò về chiếc tàu chiến này, cho nên đi lượn vài vòng thôi!”
“Anh Ưng, thằng nhóc này mù đường, tôi nghi rằng cậu ta đi vào lối rẽ thôi”
Ưng Nhãn quát lớn: “Câm miệng lại.
Bây giờ tôi đang hỏi cậu ta, không cần các cậu xen vào!”
“Người mới đến kia, cậu giải thích cho tôi nghe xem, con mẹ nó rốt cuộc hồi nãy cậu đi làm gì”
Diệp Huyền Tân nói: “Vừa rồi tôi tán gẫu với Chu Trung”
“Có cái rắm!” Ưng Nhãn vô cùng giận giữ nói: “Ai mà không biết, tính cách lạnh lùng, từ trước tới nay không hề nói chuyện với người lạ, sao có thể nói chuyện với cậu chứ!”
“Bây giờ tôi đang nghi ngờ cậu là nội giám, lên kế hoạch để gia nhập vào Thần Chủ giáo của tôi, bây giờ tôi phải xử lý cậu!”
Ưng Nhãn vừa nói vừa rút ra một con dao găm.
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng nhất thời cảm thấy lo lắng.
Tất nhiên, người mà bọn họ lo lắng là Ưng Nhãn, chứ không phải Diệp Huyền Tân.
Đùa chứ, một ngàn tên Ưng Nhãn cũng không phải là đối thủ của thần soái tràn đầy khí phách này.
Nếu như Ưng Nhãn chết rồi, mấy người bọn họ đúng là có thể gặp chút phiền phức.
Trong lúc tay chân lúng túng, cửa phòng lại bị gõ.
Ưng Nhãn căng thẳng hỏi: “Là ai”
Giọng nói của Chu Trung từ ngoài cửa truyền vào: “Tôi”
Ưng Nhãn vội vàng chạy ra mở cửa: “Lão Chu, mau vào đi, vừa hay có vài chuyện cần thương lượng với anh”
Chu Trung hiếu kỳ nhìn con dao găm trong tay Ưng Nhãn: “Anh đang định làm gì?”
Ưng Nhãn đáp: “Lão Chu, tôi nghỉ ngờ thằng nhãi này là gián điệp.”
“Nguyên tắc của Thần Chủ Giáo chúng ta là, thà một ngàn người cũng không được bỏ sót một người, tôi chuẩn bị giải quyết hắn tại chỗ, để tránh hậu họa.
Chu Trung nói: “Ô, tại sao anh lại nghi ngờ như vậy? “
Ưng Nhãn đáp: “Vừa rồi thằng nhãi này viện cớ đi vệ sinh, nhưng lại chạy lung tung khắp nơi.
Tôi tìm một lượt xung quanh nhà vệ sinh, đều không tìm thấy tung tích của anh ta”.