“Sail” Đối phương nói: “Sai hoàn toàn rồi, đây là mạng, là mạng sống của ông đây!”
“Cậu mượn mạng của tôi, cậu cảm thấy tôi sẽ cho mượn sao?”
Diệp Huyền Tân nhíu mày: “Tôi nói rồi, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh hai cái”
“Thôi đi”
Đối phương vẫn không đồng ý như trước: “Chỉ bằng đứa như cậu thì mai chắc chẳng lấy được giọt linh thủy nào.
Còn bảo trả hai cái, cậu lấy cái gì mà trả? Lấy da mặt của cậu sao?”
Diệp Huyền Tân gần mất hết kiên nhẫn, thẳng tay giật lấy chiếc bánh bao chay trong tay anh ta: “Nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được.
Ngày mai không trả được cậu hai cái bánh bao chay thì tôi cho cậu mạng tôi.”
“Vãi”
Bánh bao chay bị cướp đi, đối phương giận tím mặt, nhảy dựng lên mà đánh Diệp Huyền Tân.
Nhưng mà chỉ bằng đối phương mà lại dám đấu lại Diệp Huyền Tân, thực sự là người ngốc nói mê mà.
Nắm tay của anh ta còn chưa đến chõ Diệp Huyền Tân, nắm đấm của Diệp Huyền Tân đã chạm vào bụng anh ta rồi.
Đối phương ngã bịch xuống đất, cơ thể cuộn tròn thành một đống, giờ thở mạnh cũng không được.
Diệp Huyền Tân: “Đừng có chọc vào tôi, nếu không thì tôi không những không trả lại bánh bao chay cho cậu, mà còn giết cậu luôn giờ, nhét bánh bao chay vào trong miệng, cứ sợ Diệp Huyền Tân đổi ý.”
Ưng Nhãn nhìn Diệp Huyền Tân, dở khóc dở cười: tài đấy, không nhìn ra anh là người si tình như thế đấy”
Anh ta còn cho rằng Diệp Huyền Tân nhìn trúng người phụ nữ mang thai đó.
Đại Đầu cũng hứng thú mà nhìn Diệp Huyền Tân: “Thẳng nhóc, thú vị đấy”
“Người mời đến, anh qua đây một chút”
Diệp Huyền Tân nhìn Đại Đầu một cái, đứng tại chỗ không hề động đậy: “Có chuyện gì?”
Đâu To khẽ cười: “Đương nhiên, thẳng nhóc, nói tôi nghe tại sao lại ra mặt vì cô ả mang thai kia?”
Diệp Huyền Tân nói: “Tôi không ra mặt vì cô ấy, chỉ là đứa trẻ trong bụng cô ấy là vô tội”
Đại Đầu nói: “Được thôi, tôi tạm thời tin anh.
Anh không sợ Sói Đói báo thù anh sao?”
“Sói Đói?”
Đại Đầu vội giải thích: “Người vừa bị anh cướp bánh bao tên là Sói Đói “Ai ai cũng biết Sói Đói rất quý đồ ăn, còn quý hơn cả mạng cậu ta nữa.
Anh cướp bánh bao chay của cậu ta, cậu ta sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Diệp Huyền Tân: “Cậu ta muốn báo thù thì cũng phải có thực lực”
“Ha ha, được!”
Đại Đầu nở nụ cười: “Thật không biết nên nói anh là nghé mới đẻ không sợ hổ, hay là mãng phu thể hiện đây”
“Này nhóc, với tư cách là đội trưởng của anh, tôi tặng cho anh một lời khuyên, tốt nhất là đêm nay đừng ngủ, tôi sợ anh ngủ một cái thì sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại được nữa”
Đây là ám chỉ cho Diệp Huyền Tân rằng đêm nay Sói Đói sẽ ám sát anh.
Diệp Huyền Tân liếc mắt nhìn Sói Đói: “Thật xin lỗi, cậu ta không có tư cách để tôi làm như thế”
“Ha ha, được!”
Đại Đầu cười điên cuồng: “Tôi lại muốn xem xem, hai người ai mới là người cười đến cuối cùng”
Lúc này, cuối cùng Sói Đói cũng bớt tức giận đi một chút.
Ánh mắt anh ta nhìn Diệp Huyền Tân trở nên nghiêm túc hơn.
.
ngôn tình sủng
Với một đấm vừa rồi của Diệp Huyền Tân, thì chắc là thực lực của anh ta không thấp hơn mình.
Nhưng mà cho dù thực lực của anh ta mạnh đến đâu đi nữa, thì mình cũng phải lấy được mạng anh ta..