Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng nặng nề hoài nghi mình nghe lầm: “Ngay cả cỏ dại phạm vi một mét dưới chân tôi cũng được có mấy trăm tới mấy ngàn.
Cô bảo tôi tìm từng cái một?
Đỗ Quyên nói: “Hết cách, cho tới nay còn chưa có cách dễ tìm linh thủy hơn cách này, cho nên linh thủy mới vô cùng quý giá”
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đau đầu một trận: “Vậy phải tìm tới ngày tháng năm nào?”
Đỗ Quyên nói: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian, mặt trời sắp lên rồi, tranh thủ thời gian tìm đi”
Được!
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng cũng không nói nhảm nữa, lần lượt tìm kiếm.
Diệp Huyền Tân nhìn cỏ dại và cây cối lít nha lít nhít xung quanh đây, cũng có hơi đau đầu.
Muốn tìm được hai mươi giọt linh thủy lên làm đội trưởng, có hơi không quá thực tế.
Linh thủy khó tìm hơn trong tưởng tượng của anh nhiều.
Đỗ Quyên an ủi: “Ngài Diệp, anh không cần lo lắng, Việc tìm linh thủy giao cho tôi là được.”
“Trên thực tế, kinh nghiệm tìm linh thủy của tôi phong phú, tốc độ rất nhanh, trong vòng một ngày tìm được hai hoặc ba giọt linh thủy vãn không thành vấn đề.
Hai hoặc ba giọt linh thủy đủ để chúng ta vượt qua một ngày”
Diệp Huyền Tân tò mò hỏi: “Vậy cô sống ở đây hoàn toàn không thành vấn đề, vì sao nhất định phải nhận tôi làm chủ”
“Hơn nữa, hôm qua hình như một giọt linh thủy cũng không tìm được”
Đỗ Quyên thở dài nói: “Haizz, ở đây tìm linh thủy dễ, giữ linh thủy mới khó.”
“Tôi là phụ nữ, ở đây không hề chiếm lợi thế, thường linh thủy tìm được đều bị người khác cướp mất”
“Nhất là lão Tôn kia, cướp linh thủy của tôi nhiều nhất”
“Tôi thấy thực lực của ngài Diệp lớn mạnh, cho nên mới muốn làm cùng ngài, nói thật thì là hợp tác”
“Tôi phụ trách tìm kiếm linh thủy, anh phụ trách bảo vệ linh thủy, không để người khác cướp đi”
Diệp Huyền Tân khế gật đầu.
“Ha ha, Đỗ Quyên, đến xem này, ông đây lại tìm được một giọt linh thủy” Tiếng thét chói tai của lão Tôn lần nữa truyền đến.
Mấy người nhìn lại, phát hiện là lão Tôn lại vòng trở lại.
Đỗ Quyên khó tin nổi nhìn lão Tôn: “Sao có thể, trong thời gian ngắn như vậy, ông tuyệt đối không thể tìm được hai giọt linh thủy”
Lão Tôn nói: “Ha ha, ai bảo ông đây ngày hôm nay may mắn, vừa ra cửa đã gặp được hai giọt linh thủy chứ”
“Cô tới nghe động tĩnh một chút, có phải hai giọt linh thủy hay không”
Nói xong, lão Tôn lắc lư bình sứ.
Tiếng róc rách của dòng nước trong bình sứ vang dội hơn trước rất nhiều, cũng càng trong trẻo.
Đỗ Quyên nhíu mày, lão Tôn xác thực đã thu được hai giọt linh thủy.
Lão Tôn nói: “Tới đây Đỗ Quyên, đi theo ông đi, ông đây chắc chắn có thể nuôi sống cô”
Đỗ Quyên nhìn Diệp Huyền Tân, lại liếc nhìn lão Tôn, cuối cùng vẫn dứt khoát lựa chọn Diệp Huyền Tân.
“Cẩn thận, ông lộ liễu như vậy, linh thủy sẽ bị người khác cướp mất”
Vẻ mặt lão Tôn chìm xuống: “Đỗ Quyên, cô vẫn không chịu ở cùng tôi phải không? Tôi bực mình đấy, tên mới tới đó có gì tốt, đánh để cô theo bọn họ”
Đỗ Quyên trừng mắt nhìn lão Tôn: “Cút đi, nếu ông không đi chúng tôi sẽ cướp của ông.
Trước kia ông cũng cướp của tôi không ít, xem như tôi cướp của ông một lần cũng hợp tình hợp lý”
Lão Tôn lập tức thở hổn hển trừng mắt nhìn Đỗ Quyên: “Được, con mẹ nó cô đã muốn chết đói thì tôi thành toàn cho.
cô: “Hừ, ban đêm có lúc cô sẽ cầu xin tôi”
Lão Tôn để lại một ánh mắt ác độc rồi quay người rời khỏi..