Trong thời gian nháy mắt, tất cả đội viên không trừ một ai đều đến nhờ cậy Diệp Huyền Tân.
Sự cám dỗ của Bách Phu Đoàn còn hấp dẫn hơn nhiều so với việc có số thịt lớn để ăn, không một ai có thể khước từ!
Tất nhiên, mấy vị đội trưởng cũng không ngoại lệ.
Vào lúc này, cả mười vị đại đội trưởng đều loạn hết lên.
Có chuyện gì vậy? Chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để bắt đầu thỏa thuận liên minh và đưa cả trăm thành viên trong đội ra chiến đấu để chống lại Diệp Huyền Tân.
Nhưng kết quả là cuộc chiến còn chưa bắt đầu thì tất cả mọi người đều đã về phe của anh ta.
Đúng là họ đã không uổng phí một đội viên tốt nào.
Đây là để đến chiến đấu với anh ta sao? Không, đây là vội vã mang người tới tặng cho anh ta thì đúng hơn.
Dù không gây tổn hại nặng nề gì nhưng đây lại là một sự xúc phạm nặng nề, và là sự sỉ nhục trắng trợn.
Đang lúc không biết phải làm thế nào thì Diệp Huyền Tân đột nhiên nói: “Các vị đội trưởng ở đây, ngoại trừ Đại Đầu ra thì chúng ta đều không quen biết nhau.
Chúng ta xưa nay không có ân oán cũng chẳng có thù hẳn gì”
Satan khẽ gật đầu chờ đợi phản ứng của một số vị đội trưởng.
Diệp Huyền Tân nói: “Được, vậy là tốt rồi.
Tuy rằng lần này các người đưa người tới đánh tôi nhưng suy cho cùng cũng không gây tổn hại gì cho tôi.
Bởi vậy, trong lúc này giữa chúng †a vẫn không phải mối quan hệ thù địch”
“Nếu các người muốn về phe của tôi thì tôi rất hoan nghênh.
Đương nhiên, nếu các vị không muốn gia nhập vào phe của tôi thì các vị có thể trở về tiếp tục làm đội trưởng, chúng ta cùng nhau sống hòa bình”.
“Dù sau này, một trong số các vị có gặp bất kỳ khó khăn gì đều có thể đến tìm tôi nhờ giúp đỡ, tôi luôn sẵn lòng”
Mấy vị đại đội trưởng gượng với vẻ bất lực.
Phải, đúng là chúng tôi chưa làm gì gây tổn hại đến anh nhưng anh hoàn toàn có thể xử lý chúng tôi.
Tất cả đội viên của chúng tôi đều thuộc về anh, chúng tôi sẽ ở bên phò tá anh.
Trở về rồi tiếp tục làm đội trưởng sao? Làm đội trưởng cái quỷ gì chứ, ngay cả thuộc hạ cấp dưới còn không có thì chỉ huy cái gì!
Bây giờ họ chỉ còn một con đường duy nhất để đi, đó là quay về quy phục Diệp Huyền Tân.
Hơn nữa, nếu theo như lời Diệp Huyền Tân nói, phục tùng anh ta quả thực là một sự lựa chọn không tồi.
Thứ nhất, điều kiện sống có thể được cải thiện không ít, thậm chí mỗi tuần có thể ăn một bữa thịt… Như vậy cho dù có là Satan thì trước kia một tháng chưa chắc đã được động đến đồ ăn mặn một lần.
Thứ hai, nếu họ thực sự vào Bách Phu Đoàn thật, có thể nói họ chính là những đội viên mới.
Satan chờ mấy vị đội trưởng liếc nhìn nhau, tim không ngừng dao động.
Đại Đầu vô cùng nóng nảy.
Binh lính của anh ta cũng đã không còn nữa, nếu như những vị đội trưởng này vẫn đứng về phe Diệp Huyền Tân, vậy họ sẽ không còn hy vọng sống sót.
Nếu một số đội trưởng còn đứng về phía họ, ít nhất họ vẫn còn có thể tổ chức lại lực lượng của mình để đánh bại Diệp Huyền Tân.
Đại Đầu vội vàng khổ sở khẩn cầu: “Các vị đội trưởng, các vị đừng nghe lời của Diệp Huyền Tân nói năng hàm hồ.
Tên này sao có thể đánh thắng Bách Phu Trưởng chứ, anh ta tuyệt đối không thể đến được Bách Phu Đoàn”
Hơn nữa, chúng ta đã ký hiệp ước liên minh rồi, có trời đất làm chứng.
Bây giờ các vị làm như vậy không sợ thiên lôi giáng tội sao?”
Satan nói: “Chú em Đại Đầu à, cậu không hiểu dụng ý tốt của chúng tôi sao.
Chúng tôi làm như vậy là để tốt cho cậu thôi.
Cứ coi như là đang thực hiện hiệp ước liên minh giữa chúng ta đi”
Đại Đầu nghe xong ngẩn người ra: “Hả? Các anh tìm nơi nương tựa trú thân cho những kẻ địch của mình, như thế mà gọi là muốn tốt cho tôi, thực hiện hiệp ước liên minh sao?”
Satan nói: “Chẳng phải cậu vừa nói, Diệp Huyền Tân nhất định sẽ thất bại nếu đi khiêu chiến với Bách Phu Trưởng sao?
Mà kết cục thất bại lớn nhất đó chính là tử trận”.