Cắt da thịt, nhét ớt muối vào trong, lăng trì, cắt tai…
Hết lần này tới lần khác những thủ đoạn này không đe dọa tính mạng, chỉ là đem lại cảm giác đau đớn kịch liệt…
Ưng Nhãn cảm giác như mình sống còn không bằng chết, như chỉ còn lại một giọt máu…
Đúng lúc anh ta tuyệt vọng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lý Nghĩa Chính, Lý Nghĩa Hồng, dừng tay!”
Là Diệp Huyền Tân tới.
Thực ra Diệp Huyền Tân đã tới từ lâu nhưng anh đứng nấp vào một góc không xuất hiện, để mặc cho hai anh em Lý Nghĩa Chính giày vò Ưng Nhãn.
Nhìn thấy hai anh em bọn họ tiêu hao năng lực còn khoảng một nửa, Diệp Huyền Tân mới đi ra ngăn cản bọn họ.
Hiện giờ Ưng Nhãn vẫn chưa thể chết, giữ anh ta lại vẫn còn có ích.
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng vội vàng dừng tay.
Ưng Nhãn khổ sở cầu xin Diệp Huyền Tân: “Anh Diệp, cầu xin anh… xin anh cho tôi được chết sớm”
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng nhìn Diệp Huyền Tân: “Anh Diệp, sao anh lại tới đây?”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Trút giận xong chưa?”
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng nhìn nhau: “Vẫn chưa hết tức: Diệp Huyền Tân nói: “Được rồi, hai người đi trước đi, tôi có mấy câu muốn nói với Ưng Nhãn”
Hai anh em Lý Nghĩa Chính không dám không nghe theo mệnh lệnh của Diệp Huyền Tân.
Hai người bọn họ quay người rời đi.
Ưng Nhãn vẫn còn cầu xin: “Anh Diệp, cầu xin anh… cho tôi được chết một cách nhanh gọn”
Diệp Huyền Tân nói: “Ưng Nhãn, muốn sống hay muốn chết?”
“Hả?”
Ưng Nhãn mở to hai mắt, hai mắt như đang phát sáng: “Anh Diệp, ý… ý của anh là?”
Diệp Huyền Tân: “Muốn sống hay muốn chết?”
Giọng nói của Ưng Nhãn kích động nhưng hơi rƯng Nhãn rẩy: “Anh Diệp, ý của anh là… tôi vẫn còn hy vọng để sống tiếp sao?”
Diệp Huyền Tân nói: “Thực ra tôi có vô số cơ hội để có thể giết chết anh nhưng tôi không ra tay, anh có biết là vì sao không?”
Ưng Nhãn tò mò hỏi: “Vì sao?”
Diệp Huyền Tân nói: “Vì giữ anh lại vẫn còn có ích cho tôi”
Ưng Nhãn vội vàng nói: “Anh Diệp, chỉ cần anh cho tôi sống, tôi đồng ý làm bất cứ chuyện gì cho anh”
Diệp Huyền Tân: “Tôi hỏi anh, có phải chỉ có những người được chỉ định mới được tự do ra vào đảo Thần Chủ này đúng không?”
Ưng Nhãn nói: “Anh Diệp, chỉ có những người sứ giả như tôi mới có tư cách ra vào đảo.
Còn cả hòn đảo Thần chủ như tôi những sứ giả đặc biệt như tôi không vượt qua con số 10”
“Chúng tôi cũng không được tự do ra vào đảo Thần Chủ, mỗi năm chỉ có ba lần được ra khỏi đảo, mỗi lần không được ở bên ngoài quá ba ngày”
“Đảo Thần chủ cũng lắp những trạm liên lạc ở bên ngoài, nếu chúng tôi ở bên ngoài làm công việc gì đó có thể tìm trạm liên lạc nhờ giúp đỡ”
“Ví dụ như công việc trao chứng nhận tốt nghiệp và sắp xếp công việc cho hai người Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng cũng là tôi tìm trạm liên lạc để xử lý”
Trạm liên lạc!
Diệp Huyền Tần nói: “Bây giờ tôi bảo anh ra khỏi đảo, chiêu mộ một vài tín đồ thì có vấn đề gì không?”
Ưng Nhãn nói: “Năm nay tôi vẫn còn một lượt cuối cùng được ra khỏi đảo, dẫn mấy tín đồ tới đây có lẽ không phải là chuyện gì khó, không có vấn đề gì”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Được, vậy làm phiền anh đem mấy người lên đảo Thân Chủ giúp tôi.”.