Diệp Huyền Tân võ võ bả vai Vực Trường: “Ngồi xuống uống trà đi.
Để cho thuộc hạ ra võ đài quét dọn”
Satan liếc mắt nhìn thành viên trong đội, nói: “Đi, thu dọn võ đài”
Bọn họ liền ba chân bốn cảng chạy lên võ đài làm việc.
Vực Trường vừa lo vừa mừng, làm sao dám ngồi ngang hàng với thần soái.
Diệp Huyền Tân nhìn Vực Trường một cái, một ánh mắt ra lệnh!
Vực Trường không dám trái lời, ông ta nhanh chóng ngồi vào chỗ, rót trà cho Diệp Huyền Tân.
Sau vài ngụm trà, Vực Trường nói: “Cậu Diệp, Hùng Ưng còn chưa tới, thật quá đáng, tôi đi thúc giục bên kia ngay”
Một Hùng Ưng nho nhỏ sao có thể để thần soái đợi được!
Diệp Huyền Tân lắc đầu, “Bỏ đi, mặc kệ anh ta”
“Nơi này non xanh nước biếc, là một nơi đẹp để thưởng thức trà.
Yên lặng thưởng thức trà cũng tốt, không bị người khác quấy rầy là được rồi”
Được, được!
Các thành viên trong đội lại bắt đầu bàn tán.
“Đến giờ vẫn còn đang giả bộ.
Cái gì mà yên lặng thưởng thức trà, rõ ràng là không dám đối mặt với Hùng Ưng”
“Đúng vậy, anh ta nghĩ Hùng Ưng càng đến muộn càng tốt, không đến thì càng tốt, như vậy bản thân có thể sống lâu hơn một chút.”
“Này, chỉ là tôi rất tiếc cho Đội trưởng Satan của chúng ta.
Anh ấy trêu ai chọc ai chứ”
Mười đội trưởng vô cùng tức giận, muốn đòi lại công bằng cho Diệp Huyền Tân.
Mà nhìn Diệp Huyền Tân, anh thật sự bình tĩnh lại thưởng trà, nét mặt hưởng thụ.
Sự ngưỡng mộ của một số người dành cho Diệp Huyền Tần tự nhiên nảy sinh: Loại người như vậy chắc hẳn đã trải qua sóng to gió lớn rồi mới không thèm chấp nhặt với kẻ tiểu nhân.
Chờ một hồi, phía xa đột nhiên có tiếng ồn ào.
“Anh Hùng Ưng, anh tự mình ra tay với người mới, không khỏi dùng tài năng không đúng chỗ”
“Đúng vậy, loại ruồi nhặng này bất kỳ thuộc hạ nào của anh cũng có thể đập chết.
Anh cần gì tự ra tay!”
“Anh Hùng Ưng, em nghĩ tốt hơn nên để anh Gấu Đen ra †ay.
Anh Gấu Đen nhất định sẽ dễ dàng giết chết đối phương”
“Anh Hùng Ưng, Gấu Đen muốn tự đề cử mình, thay anh ứng chiến.
Mong anh Hùng Ưng tác thành”
Hùng Ưng khinh thường nói: “Tao không để ý tới loại người này, không nghĩ đến việc đích thân ra tay.
Tao còn tưởng tên đó nhìn thấy sẽ quỳ xuống cầu xin thương xót.
Tao sẽ tha cho anh ta một mạng.”
“Nhưng nếu Gấu Đen cảm thấy hứng thú với cái mạng của anh ta.
Vậy thì tặng cho anh ta đi”
“Gấu Đen, nhận lệnh!”
Gấu Đen: “Gấu Đen nhận lệnh!”
Hùng Ưng: “Chơi chết tên người mới kia, hút sạch máu của anh taI”
Gấu Đen: “Đã hiểu!”
Nghe được cuộc nói chuyện của họ, Vực Trường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi..