Phượng Hoàng Lửa nói: “Chiêu này của tôi gọi là tương kế tựu kết”
“Không phải là anh ta muốn thấy cả hai bên chúng ta đều phải chịu tổn hại hay sao, vậy thì được thôi, chúng ta sẽ diễn cho anh ta thấy, giả vờ rằng chúng ta đã đánh đến mức cả hai đều chịu thiệt hại nặng nề rồi”
“Đến lúc đó, hung thủ thực sự ở phía sau nhất định sẽ nhảy ra.
Một khi anh ta dám xuất hiện, chúng ta nhất định sẽ chặt đầu anh ta xuống!”
Được!
Mọi người đều tán thưởng bảo được.
Chiêu này thật tuyệt vời!
Diệp Huyền Tân: “Cho nên tiếp theo làm phiền mọi người hãy diễn một vở kịch.
Tạo ra một vài tiếng động như đang đánh nhau.
Đương nhiên, đừng làm tổn thương lẫn nhau”
“Vào cuối cuộc chiến, cả hai bên đều tổn thất một nửa quân số, bắt đầu đi”
Phượng Hoàng Lửa: “Bắt đầu đi, chém chết bọn họ cho tôi!”
Đột nhiên, khung cảnh trở nên lộn xộn.
Tiếng binh khí va vào nhau, tiếng chém giết lãn nhau và tiếng chửi bới không ngừng vang lên bên tai.
Tất nhiên, đây không phải là một trận chiến thực sự, chỉ là đang phô trương thanh thế mà thôi.
Hầu hết mọi người đều lấy binh khí đụng vào binh khí.
“Ây da, mẹ nó giơ binh khí của mình lên cao hơn một chút nữa đi, ông đây chém chưa đã”
“Chém, chém, chém, chém cái rắm đấy, binh khí của ông đây sắp bị anh chém đứt luôn rồi đây.”
“Binh khí rác rưởi, Bách phu trưởng của bọn anh trang bị cho bọn anh loại binh khí này sao?”
“Chê binh khí của ông đây không tốt à? Ông đây không chơi với anh nữa, tự chém tiếp đi”
Nói rồi, đối phương ném binh khí xuống đất, rồi bảo bên kia chém binh khí trong khi mình ngồi sang một bên để nghỉ ngơi.
“Hây da, ông đây mệt rồi, anh mau chết đi, để tôi nghỉ một lát”
“Ha ha, đồ vô dụng, mới như vậy mà đã mệt rồi sao? Tôi còn chơi chưa đủ đây.
Muốn chết thì cũng phải là anh chết.”
“Được, vậy tôi sẽ chết trước một lát.
Đi thôi, chúng ta hãy di chuyển đến góc đó đi, tôi chết ở góc đó, để tránh không bị người ta giãm lên tay”
Còn có những người căn bản là không tìm thấy kẻ thù, chỉ có thể vung chém với những người trong trận doanh của mình.
Cảnh tượng phải gọi là hỗn loạn, nhưng càng hỗn loạn thì lại càng giống một chiến trường thực sự.
Phía bên này, Tào Đại Minh đang chém giết với một trong những đối thủ một hồi, chẳng mấy chốc sức lực đã không còn nữa, liền nằm lăn ra đất giả chết.
Anh ta cố tình “chết” ở một góc vắng vẻ.
Đợi đến khi xung quanh đã ít người hơn, Tào Đại Minh mới cẩn thận bò ra bên ngoài, chuẩn bị đi báo tin cho Cư Sĩ Bạch Y.
Kết quả là vừa mới vừa bò ra khỏi chiến trường, một bóng người đột nhiên bay đến phía anh ta và đánh Tào Đại Minh một cú nặng nề.
Tào Đại Minh: “…”
Khụ khụ, mẹ nó ai đấy, ông đây đã chết rồi mà anh còn tấn công ông đây à!
Người đập vào cơ thể của Tào Đại Minh là Mặt Sẹo.
Khuôn mặt Mặt Sẹo tràn đầy vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có cố ý.
Vừa rồi có người siêu cấp lợi hại đã giết chết tôi, giết người rồi vẫn chưa chịu yên, còn muốn quăng xác đi, nên đã ném tôi lại đây.”
“Này, tại sao anh lại ở nơi này, sao không đi chiến đấu ở chiến trường”.