Chiến Thần Phong Vân


Trực giác cho cô ta biết, hiện tại đi lên chạm mặt sẽ không ổn!

Cô ta càng thêm do dự, vẫn là nên lui về trong phòng.


Trịnh Hà ở trong phòng ăn bên kia cũng nghe được động tĩnh.


Anh ta hỏi: “Trần Hạ Lan, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Trần Hạ Lan vội nói: “Không có gì, một kẻ không có mắt xông vào, Ngọc Vân có thể xử lý được, cậu Hà cứ việc thưởng thức món ngon là được.”

Trịnh Hà “Ừ” một tiếng, cũng không nghi ngờ gì.


Trong đại sảnh, Lý Ngọc Vân dẫn người bao vây Diệp Huyền Tần lại: “Mẹ mày, con mẹ nó mày lái xe không có mắt à, đụng hư cửa của tao thì phải đền tiền.”

Bây giờ cô ta còn chưa nhận ra, người trước mắt này là người đàn ông của Từ Lam Khiết, Diệp Huyền Tần.


Ánh mắt lạnh thấu xương của Diệp Huyền Tần quét qua khắp phòng một chút, lạnh lùng nói: “Từ Lam Khiết đâu?”

Lý Ngọc Vân bừng tỉnh hiểu ra: “Mày chính là gã chồng phế vật đó của Từ Lam Khiết.”

“Ha ha, muốn biết Từ Lam Khiết ở đâu.

Trước tiên dập đầu ba cái, sau đó đi vào xin lỗi Hạ Lan, nói là lúc trước mày mù mắt nên mới có thể bỏ rơi Hạ Lan mà chọn Từ Lam Khiết.”

Quả nhiên Từ Lam Khiết ở chỗ này!

Hơn nữa, chuyện này rất có thể có liên quan đến Trần Hạ Lan!

Trần Hạ Lan, thật là con mẹ nó, âm hồn bất tán!

Vậy lần này ông đây sẽ khiến cô ta hồn tiêu phách tán!

Lúc này, trên lầu hai bỗng nhiên truyền đến một tràng âm thanh lục tung.


Con ngươi Diệp Huyền Tần híp lại: Từ Lam Khiết có thể đang gặp nguy hiểm.


Anh lập tức đi lên lầu!

Lý Ngọc Vân giận dữ: “Mẹ mày, không có lỗ tai phải không, tao sẽ khiến tên phế vật này quỳ xuống xin lỗi!”

“Mấy người phế nó cho tôi.”

Đám tay chân của cô ta cười âm hiểm, xông về phía Diệp Huyền Tần.


Bỗng nhiên Diệp Huyền Tần bước nhanh hai bước, bắt được hai tay Lý Ngọc Vân.


Sau đó, xem cô ta như cây gậy, vung mạnh một vòng.


Sức mạnh của Diệp Huyền Tần rất lớn, thân thể Lý Ngọc Vân bị vung mạnh bay vèo vèo, người bị cô ta đụng vào, nhẹ thì đụng ngã trên mặt đất, nặng hơn thì bay ra xa!

Chỉ trong chớp mắt, đã giải quyết xong đám đàn em kia.


Diệp Huyền Tần cũng buông hai tay Lý Ngọc Vân ra.


Lý Ngọc Vân rơi ra xa mười mấy mét, cuối cùng đập vào trên tường, rồi mới dừng lại.


Cánh tay cô ta đã sớm bị trật khớp, mà không chỉ một chỗ, bả vai, cùi chỏ, thậm chí cổ tay cũng bị!

Cô ta đau đớn hét lên, kết quả vừa há miệng đã nôn ra mấy ngụm máu, cô ta sặc đến ho khan!


Diệp Huyền Tần cũng không lưu lại, xông thẳng lên lầu hai.


Lý Ngọc Vân thét lên: “Phế vật, tên phế vật này dám đánh tao!”

“Chồng tao là Sở Trương, là con của trời trong thế giới ngầm ở thành phố Tân Hải này, tao sẽ nói anh ấy giết chết mày!”

“Bây giờ, cút đến xin lỗi ngay…”

Khóe môi Diệp Huyền Tần cong lên cười lạnh.


Sở Trương sao?

Đó là đàn em tay chân của tôi.


Lầu hai, trong phòng riêng sang trọng.


Từ Lam Khiết đã say lắm rồi, đầu óc cô choáng váng, ánh mắt mơ hồ, hai chân như nhũn ra.


Cô dứt khoát cắn đầu lưỡi, duy trì tia lý trí cuối cùng, không ngừng lui lại, giữ một khoảng cách với Trịnh Hà.


“Anh…Khốn nạn, đừng qua đây, đừng qua đây…”

Trịnh Hà cười một cách dâm đãng: “Ha ha, có trốn cũng vô dụng.”

“Bây giờ, lập tức quỳ gối dưới hông ông đây, thổi cho ông.”


“Hầu hạ ông đây dễ chịu một chút, nói không chừng ông đây sẽ để cô làm một tình nhân nho nhỏ.”

Từ Lam Khiết mắng: “Phi, không biết xấu hổ, biến thái.”

“Chồng của tôi…Chồng của tôi rất lợi hại…Anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh.”

Trịnh Hà phách lối cười to: “Ha ha, thật xin lỗi, nói không chừng hiện giờ chồng cô còn đang ở chốn hoang vu hẻo lánh nào đó, bị người ta đánh đến kêu cha gọi mẹ rồi.”

Nói xong, Trịnh Hà làm một tư thế mãnh hổ bắt mồi, bổ nhào vào người Từ Lam Khiết.


Từ Lam Khiết tránh không kịp, bị anh ta đè dưới thân.


“A, cứu mạng, cứu mạng…” Từ Lam Khiết tan nát cõi lòng hét lên.


Trịnh Hà còn chưa kịp ra tay, cửa phòng chợt bị đạp ra.


Một tiếng rầm, giống như bom oanh tạc!”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận