Chiến Thần Phong Vân


Diệp Huyền Tân: “Nói nhảm, tất nhiên là tôi đuổi theo rồi”
Cư Sĩ Bạch Y: “Tốc độ của anh còn nhanh hơn tôi ư?”
Nhanh?
Diệp Huyền Tân cười: “Sao nào, anh cảm thấy tốc độ của anh nhanh lắm sao?”
Cư Sĩ Bạch Y tức giận đến không nói nên lời.

Vậy mà lại nói tốc độ của tôi không nhanh…… vậy rốt cuộc tốc độ của anh ta nhanh đến mức nào chứ!
Xem ra, cái tên trước mặt này là một kẻ mạnh, mình đã đánh giá thấp anh ta rồi.

Cư Sĩ Bạch Y tự biết mình chạy không thoát nữa rồi, thở dài nói: “Thôi được rồi, Diệp Huyền Tân, tôi thừa nhận tôi thua anh rồi”
“Như vậy đi, tôi có thể nhận anh làm chủ, sau này hầu hạ phục vụ cho anh, chỉ xin anh tha cho tôi một mạng, thế nào?”
Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Xin lỗi, anh không có tư cách hầu hạ cho tôi”
Anh……
Cư Sĩ Bạch Y tức sùi bọt mép.

Tôi đường đường là Cư Sĩ Bạch Y, vậy mà ngay cả tư cách hầu hạ phục vụ cho anh cũng không có, anh đúng thật là biết khoác lác.


Cư Sĩ Bạch Y nói: “Diệp Huyền Tân, tốt nhất là anh nên suy nghĩ kỹ! Nếu như anh từ chối tôi, thì không có chút ích lợi nào với anh cả.”
“Tôi biết tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng mà nếu tôi tự bạo căn cơ, cũng có thể khiến anh bị thương nặng”
“Còn nữa, đám thuộc hạ kia của tôi đối với tôi hết sức trung thành, nếu tôi chết rồi, cho dù phải liều mạng thì bọn họ cũng sẽ báo thù cho tôi, sau này Bách Phu đoàn của anh đừng mong được sống yên ổn”
“Ha hai”
Đột nhiên Diệp Huyền Tân cười phá lên.

Cư Sĩ Bạch Y cau mày lại: “Anh cười gì vậy? Có ý gì đây?”
Diệp Huyền Tân: “Một con rệp, đe dọa con người, anh nói xem có buồn cười hay không?”
Tim của Cư Sĩ Bạch Y run lên.

Ở trong lòng của Diệp Huyền Tân, mình chẳng qua chỉ là một con rệp, người ta căn bản không hề để mình vào trong mắt…..

Chết tiệt, rốt cuộc người này có lai lịch như thế nào, rốt cuộc sức mạnh mạnh đến mức nào, mới có thể nói ra những lời kiêu căng ngạo mạn như vậy.

Ít nhất là đối với anh ta mà nói, thì đã là kiêu căng ngạo mạn rồi.


Cư Sĩ Bạch Y cảm nhận được mối đe dọa chết chóc mãnh liệt.

Long bị lộ Anh ta đã cảm thấy sợ hãi.

“Đó là cái gì vậy!” Anh ta đột nhiên nhìn về phía sau lưng Diệp Huyền Tân và hoảng sợ mà hét lên một tiếng.

Diệp Huyền Tân quay đầu nhìn một cái.

Cư Sĩ Bạch Y cảm thấy vô cùng vui mừng: Diệp Huyền Tân đã mắc bẫy rồi.

Anh ta quay người và chạy đi một cách dứt khoát.

Thế nhưng, anh ta vừa mới chạy được một bước thì lại đột nhiên cảm thấy cả người của mình bị một luồng sức mạnh rất lớn ngăn cản và căn bản không thể nhúc nhích được.

Anh ta cảm thấy…..

cả người mình giống như đã chìm vào trong lớp xi măng rắn chắc, ngay cả phổi của anh ta cũng không thể hô hấp một cách bình thường được.

Mình bị sao vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận