Nghe những gì anh ta nói, vẻ mặt của Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng dịu đi rất nhiều.
“Lời anh nói tốt nhất là sự thật.
Nếu để cho tôi biết anh nuông chiều cấp dưới ức hiếp kẻ yếu, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Sở Trương vội vàng nói: “Anh Tần, anh cứ yên tâm, những gì tôi nói đều là sự thật.”
Diệp Mặc nói: “Tôi sẽ không truy cứu tội của anh nữa.
Tuy nhiên, Lý Ngọc Vân muốn động vào vợ tôi.
Tôi không thể tha cho cô ta.”
Sở Trương hiểu ra, vội vàng nói: “Anh Diệp, anh đừng lo, hôm nay tôi hứa sẽ cho chị dâu một lời giải thích.”
Sở Trương đứng dậy và đi về phía Lý Ngọc Vân đầy sát khí.
Sóng gió đã sớm dấy lên trong lòng Lý Ngọc Vân.
Cô ta không ngờ rằng người chồng rác rưởi của Tử Lam Khiết thực sự có địa vị ở trên Sở Trương.
Nói cách khác, toàn bộ thế giới ngầm của thành phố Tân Hải đều là của Diệp Huyền Tần.
Mà Sở Trương chẳng qua là một đàn em dưới trướng Diệp Huyền Tần.
Cô ta không cam lòng, dựa vào cái gì mà Tử Lam Khiết đẹp hơn cô ta, chồng của cô còn cường đại giỏi giang hơn chồng của cô ta.
Sở Trương lãnh đạm nói:
“Ngàn vạn không nên làm bậy, càng không nên xúc phạm chị dâu.
Hôm nay, tôi sẽ phế bỏ hai tay của cô, cô hãy cầu mong chị dâu tha thứ cho tôi.”
Lý Ngọc Vân sợ hãi, van xin: “Anh Trương, em sai rồi, em sai rồi, xin hãy giúp em.
Tay em đã bị gãy rồi, nếu anh còn muốn phế nó em sẽ chết mất.”
Sau đó, Sở Trương mới để ý rằng cánh tay của Lý Ngọc Vân đã rũ xuống, có lẽ nó đã bị gãy trước
Anh ta dửng dưng nói: “Nếu hai tay đã gãy , thì tôi sẽ phế hai chân của cô.”
Nói xong điều đó, anh ta đã bước lên nó.
Răng rắc! Tiếng xương gãy nghe vô cùng chói tai.
Lý Ngọc Vân đau như muốn ngất đi.
Nhìn thấy Sở Trương chuẩn bị phế bỏ chân còn lại của mình, cô ta gục tại chỗ và đau đớn hét lên:
“Lam Khiết, Lam Khiết, chúng ta là chị em tốt, cô phải giúp tôi.
Tôi van lạy cô, tôi sai rồi, cô tha mạng cho tôi đi.”
Tiếng gầm của Lý Ngọc Vân đã đánh thức Từ Lam Khiết.
Cô nhìn Lý Ngọc Vân đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi:
“Lý Ngọc Vân, tôi xem cô là bạn thân không ngờ cô lại đối với tôi… Quên đi, tôi không có chị em như cô.
Lần này tôi tha cho cô một lần.
Từ nay chúng ta không ai nợ ai, nước sông không phạm nước giếng.”
Lý Ngọc Vân thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cô ta cũng giữ được mạng!
Nhưng trái tim của Từ Lam Khiết lại vô cùng hỗn tạp.
Bị bạn thân phản bội, cảm giác này khó mà diễn tả được.
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên khóe mi cô, sau đó nhìn Trịnh Hà: “Trịnh Hà, bây giờ là lúc tao tính toán với mày.”
Trịnh Hà sửng sốt, bị dọa sợ nói: “Diệp Huyền Tần, tao thừa nhận tao đã đánh giá thấp mày.
Tuy nhiên, ngay cả khi mày biết Thẩm Hải và Sở Trương mày khi đứng trước nhà họ Trịnh của tao vẫn không là gì.”
“Hiện tại mày thả tao ra, nhà họ Trịnh sẽ không tìm mày gây phiền toái.
Nếu không nhà họ Trịnh vừa ra tay, mày sẽ tan xương nát thịt.”
Diệp Huyền Tần cười nhẹ:
“Không biết là ai cho mày dũng khí nói ra lời này.”
Nói xong, anh cầm lấy một chai rượu trên bàn và đập nó vào chân trái của Trịnh Hà.
Tiếng xương gãy, kèm theo tiếng chai rượu vỡ vang vọng trong đầu mọi người rất lâu.
A!
Trịnh Hà giữ chặt lấy cái chân gãy của mình và hét lên thảm thiết.
“Diệp Huyền Tần, mày..
mày chết chắc rồi.
Mày dám làm tổn thương tao, nhà họ Trịnh sẽ không tha cho mày.”
Diệp Huyền Tần nhún vai:
“Mày có thủ đoạn gì thì cứ dùng.
Đừng nói tao không cho mày cơ hội.”
.